Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 91. Chương 91

Chương 91
Ba Sửu Ngưu là một người có năng lực, một tháng gửi về phụ cấp ít nhất mười đồng, liên tiếp mấy năm qua đó chính là một khoản tiền không nhỏ.
Sau khi cha Sửu Ngưu không có tin tức.
Cha mẹ Dung Chính Chí lấy danh nghĩa thân thích, nói là muốn đến chiếu cố một nhà già trẻ bọn họ, kỳ thật đánh chủ ý gì ai cũng biết.
Sau đó náo loạn quá hung dữ, vẫn là đại đội trưởng cắt đứt quan hệ cho hai nhà bọn họ.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, bà Dung mới cắt đứt quan hệ với đám người kia để bảo vệ tài sản, quay đầu con dâu của mình lại trộm cầm tiền bỏ chạy.
Nhưng những chuyện này bà không tiện nói thẳng trước mặt bà chị già.
Nghĩ đến ngày nào đó có thời gian, lại nói một cách tỉ mỉ với Hiểu Hiểu, cũng đỡ cho cô không biết bộ mặt thật của một số người.
Không tiếp tục chuyện đoạn tuyệt quan hệ nữa, lại nói tiếp chuyện của thanh niên tri thức Bạch: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện của thanh niên tri thức Bạch, Dung Chính Chí làm người ngược lại rất tốt, nhưng một khi cùng Dung gia bọn họ có quan hệ, cuộc sống sau này sợ là không dễ chịu."
Lại nói chuyện một hồi lâu.
Chuyện của thanh niên tri thức Bạch nói xong lại nói chuyện của đại đội khác.
Vừa nói ra, thật sự nói đến lúc phải làm cơm tối mới dừng miệng được.
Lúc thím Trần rời đi còn ôm một đống vải.
Ở trước mặt bà chị già nên bà không nói, những tấm vải này không chỉ có thể làm một hai bộ quần áo, nếu nói ra bà ấy chắc chắn sẽ không chịu.
Nhưng nếu Hiểu Hiểu đã mua, cũng không cần phải đẩy tới đẩy lui.
Bà ấy rất vui mừng.
Những ngày khổ sở của bà chị già cùng Sửu Ngưu cuối cùng cũng đã qua.
Chờ thím Trần vừa đi, bà Dung liền lôi kéo Hiểu Hiểu đi hậu viện: "Lúc trước cháu muốn cô làm sọt đã làm xong rồi, cháu xem có cần thêm không, cô hai làm thêm mấy cái nữa cho cháu.”
"Đủ rồi ạ." Dung Hiểu Hiểu nhìn mấy cái sọt trúc như cái giày trên mặt đất: "Cô hai thật khéo tay, làm đặc biệt tốt.”
"Cháu thích là được rồi." Bà Dung cười híp mắt: "Cô hai lại làm cho cháu một cái chiếu trúc, cô còn bảo Sửu Ngưu hái chút hoa trở về, phơi khô sau đó in ở trên, đặc biệt đẹp mắt.”
Bà đã làm rất nhiều chiếu tre, nhưng không có một chiếc chiếu nào mất thời gian như vậy.
Nhưng bà sẵn sàng bỏ thêm chút công phu.
Nói vài câu, bà Dung lại đi tiền viện.
Dung Hiểu Hiểu đứng ở chỗ cao nhất của hậu viện, nhìn cảnh sắc phía trước.
Ngay từ lần đầu tiên đến, cô đã đặc biệt thích nơi này.
Lúc đầu cảm thấy phong cảnh tốt, sau đó phát hiện ra nơi này quả thực là một cái đài câu cá tự nhiên
Quan trọng hơn, nó đặc biệt bí mật.
Bởi vì mảnh đất này địa thế cao, hai bên đều không nhìn thấy hết thảy hậu viện, phía trước là dòng sông, bên kia sông ít người đi qua, cho dù đi qua cũng bởi vì địa thế mà nhìn không rõ bên này.
Cho nên, đây mới là mục đích cuối cùng của cô.
Khi những người ở hạ lưu giăng lưới để bắt cá, cô sẽ dùng dây cước treo sọt bẫy cá ở đây.
Sọt cá này cho vào nước, làm thế nào để thu hút cá
Dung Hiểu Hiểu đời trước đi qua công viên, bỏ ra mười đồng mua một gói vụn bánh mì, rắc vụn bánh mì vào ao cá, đàn cá bên trong trước sau ùa tới.
Ở đây, không ai muốn thu hút cá bằng thức ăn.
Nhưng cô sẵn sàng.
Sử dụng một ít bánh quy nghiền nát cho vào sọt cá, và treo sọt bằng dây cước.
Sợi cước giống như sợi bạc, chỉ cách xa một chút đã không nhìn thấy gì.
Hai bên nhìn không thấy, lại lấy chiều rộng mặt sông, đối diện cũng không ai phát hiện hậu viện nhà cô hai treo bẫy cá dưới sông.
Chờ đến đêm không có người, cũng chính là lúc cô thu hoạch.
Đến lúc đó, người của đại đội ở hạ lưu giăng lưới bắt cá, cô ở thượng nguồn vớt cá.
Nhà nào cũng có thể ăn thịt cá, nhà cô hai dù cho mỗi ngày đều có mùi cá truyền ra ngoài, ai có thể nói cái gì
Đóng cửa ăn một mình sẽ nguy hiểm.
Vậy thì mở rộng cửa, quang minh chính đại ăn
Dung Hiểu Hiểu ngồi trên đất.
Nhìn mặt sông gợn song lăn tăn, nhếch miệng cười ngây ngô.
Vì miếng thịt cá này, cô thật sự vòng vo một đường thật lớn.
Nhưng nó có giá trị nó, đúng không?
Có lưới đánh cá, đại đội Hồng Sơn cũng không cần đợi đến mùa thu đông mới có thể ăn thịt cá.
Chỉ cần có thể vớt lên một ít, là có thể chia ra.
Cô là thanh niên tri thức của đại đội, cô hai cùng Sửu Ngưu là xã viên của đại đội, bọn họ đều có tư cách được phân cá, cũng chỉ cần có cá được phân, cô vụng trộm vớt được cá mới có thể an tâm thoải mái ăn vào miệng.
Còn vỏ sò và ốc đồng được vớt lên.
Thịt có thể để lại, vỏ mài thành bột cho heo ăn, nuôi bốn con heo trắng trẻo mập mạp, tranh thủ cuối năm thêm một ít thịt lợn, vậy sang năm cô cũng có thịt ăn.
Cá không rõ nguồn gốc, bạn thường xuyên ăn cá là có tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận