Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 218. Chương 218

Mà định ngày mai dùng bình mứt này pha vào nước nóng cung cấp cho xã viên, để cho tất cả mọi người trong đại đội cảm nhận được chút vị ngọt ngào của mứt.
Về phần một bình khác, Dung Hiểu Hiểu mang đến nhà thanh niên tri thức.
Lúc cô đến mọi người đã tan tầm, ngoại trừ hai ba người không có ở đây, những thứ khác đều đã ở trong viện.
Nhà thanh niên tri thức bên này vừa vặn đang chuẩn bị cơm chiều.
Nhìn thấy người tới đều có chút kinh ngạc, dù sao thanh niên tri thức Dung đã thật lâu không đến nhà thanh niên tri thức bên này.
Hạ Gia Bảo rửa tay, lấy cho cô một ly nước sôi, hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Không có việc gì." Dung Hiểu Hiểu lắc lắc cái bình trong tay: “Lấy từ chỗ chị hai của tôi bên kia, cho mọi người nếm thử một chút.”
Nói xong, mở bình ra: “Đều là mứt nấu từ quả dại trên núi, hương vị chua ngọt, cũng không tệ lắm.”
Đây không phải là bình nho rừng.
Mấy bình kia cô không nỡ tặng người.
Dương Quyên ngồi xuống, hừ nói: "Cô rất hào phóng nha.”
Dung Hiểu Hiểu cười cười với cô ta.
Chỉ bằng việc người này ném phân Thịnh Tả Nguyên, độ hảo cảm của cô đối với đã tăng lên thẳng tắp: “Có muốn lấy một cái chén hay không, pha một chén làm nước ngọt uống."
Dương Quyên còn chưa có động tác, Tiêu Cảng đã điên cuồng bưng chén tới, không chút khách khí, trực tiếp dùng thìa đào một muỗng lớn.
Một người mở đầu, những người khác cũng không ngượng ngùng nữa.
Một số ăn trực tiếp, và một số ngâm nước để uống.
Nghe thanh niên tri thức Dung đề nghị, bọn họ còn bôi mứt lên bánh, cắn một miếng nói thật đúng là không tệ, bánh vốn khô khốc còn mang theo chút đắng chát, trong nháy mắt trở nên ngon ngọt.
"Hương vị này thật không tệ."
“Thanh niên tri thức Dung, đại đội chị hai cô ở có rất nhiều cây ăn quả sao?”
"Thật tốt quá, chúng ta bên này trơ trụi, cái gì cũng không có."
"Trước khi về nông thôn, ba mẹ tôi còn nói đông bắc bên này núi nhiều, trên núi đều là trái cây, vật hoang dã, nhất định không thiếu ăn, kết quả cái gì cũng không có."
Có thì có, nhưng phải đi bộ hai ba tiếng đồng hồ mới có thể đến.
Ngày thường phải làm việc, bọn họ làm sao có thể rút ra thời gian đi chứ.
Vừa nghe đến hoàn cảnh đại đội chị gái của thanh niên tri thức Dung, bọn họ đều có chút hâm mộ.
Thạch Nghênh Dung ăn bánh phủ mứt trong tay, ánh mắt lại rơi trên bình, hận không thể trực tiếp chiếm làm của riêng mình: “Thật ngon, nếu có nhiều hơn một chút thì tốt rồi.”
Làm thế nào mà có nhiều hơn.
Chẳng lẽ còn muốn người khác tặng.
Lời này cũng chỉ có Thạch Nghênh Dung tham tiện nghi nói ra, thanh niên tri thức khác không nói nên lời.
Bất quá vừa nói xong, Thạch Nghênh Dung lập tức hối hận.
Ai không biết thanh niên tri thức Dung không dễ đối phó, hơn nữa còn vì đại đội làm nhiều chuyện như vậy, nếu thật sự nháo lên sẽ không ai đứng về phía cô ta.
Vừa định vãn hồi một chút, Dung Hiểu Hiểu lại mở miệng trước: “Đơn giản, chị hai tôi giúp đại đội làm một phường thủ công, chuyên chế biến mứt gửi ở cung tiêu xã bán, hai nơi cách nhau gần như vậy, không chừng ngày nào đó cung tiêu xã trên trấn chúng ta cũng mua về.”
Lời này vừa nói, làm một số người trong đó chấn động không thôi.
Hạ Gia Bảo kinh ngạc lên tiếng: “Làm một phường thủ công, nếu có thể đặt ở cung tiêu xã bán ra, có gì khác với nhà máy thực phẩm?"
Đó là điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
Trong đầu bọn họ trực tiếp thay thế phường thủ công thành xưởng thực phẩm, lời này lập tức trở thành chị hai của thanh niên tri thức Dung thành lập một nhà máy thực phẩm ở đại đội.
Đều là thanh niên tri thức, sao cô ấy lại trâu bò như vậy.
Dung Hiểu Hiểu hô to: “Làm sao có thể so sánh với xưởng thực phẩm trên trấn, đơn giản chỉ là xưởng nhỏ mấy người làm việc.”
Cô có đặc biệt khoe khoang chị gái mình không?
Đúng vậy, nhưng đồng thời cũng là muốn kích thích những thanh niên tri thức có hoài bão lý tưởng này.
Bằng nỗ lực của một mình cô, quả thật có thể dẫn dắt đại đội Hồng Sơn càng ngày càng tốt.
Nhưng một mình cô sẽ phải gánh bao nhiêu áp lức chứ, chi bằng để mọi người cùng nhau phấn đấu đi.
Dung Hiểu Hiểu mặt mày mang theo ý cười, vẻ mặt khiêm tốn khoát khoát tay: “Đều là chuyện nhỏ, không nói không nói nữa, mọi người ăn trước, vậy tôi trở về trước.”
Dứt lời, muốn đứng dậy.
Kết quả người còn chưa đứng lên, những người khác đã đứng lên trước, trực tiếp vây quanh cô, tư thế kia giống như là sói đói nhìn thấy thịt vậy.
Dung Hiểu Hiểu cười gượng hai tiếng.
Cũng không cần khoa trương như vậy.
Khi bị đám người này dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm, Dung Hiểu Hiểu xem như hiểu được mình đánh giá thấp tầm quan trọng của chuyện này đối với bọn họ.
Trong nhóm thanh niên tri thức xuống nông thôn, có một số là bất đắc dĩ không thể không đến, nhưng trong đó có một bộ phận là chân chính muốn vì các xã viên nông thôn làm một cái gì đó, trong lòng bọn họ mang theo mục tiêu đến đây, cho dù là những thanh niên tri thức bị ép đi, trong lòng cũng sẽ nghĩ đến chính mình đã rời xa nhà, có phải có thể làm ra chút cống hiến ở nông thôn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận