Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 139. Chương 139

Tiêu Cảng liên tục xua tay: "Anh không đuổi em.”
Dung Hiểu Hiểu mím môi: "Như vậy đi, nói là một giờ 1,5 công điểm, nhưng cũng không nói nhất định phải hoàn thành trong vòng một giờ, nếu em kiên trì không được thì nghỉ ngơi một chút, có thể chia thời gian ra mà hoàn thành.”
"Đúng đúng, em làm mười phút thì nghỉ ngơi một chút, ngàn vạn lần cứ từ từ mà làm." Tiêu Cảng vội vàng gật đầu, nhìn người này làm việc mình lại cảm thấy hoảng hốt, sợ mình vừa không để ý đối phương đã ngất xỉu bên cạnh cối đá.
Ni Bình cúi đầu cảm ơn, sau đó tiếp tục làm việc.
Muốn nói thật sự không mệt sao?
Nếu tầm mắt thoáng đi xuống, có thể nhìn thấy hai chân cô bé đang run rẩy, hiển nhiên công việc này đối với cô bé có chút áp lực.
Nhưng Dung Hiểu Hiểu cũng không mở miệng nữa.
Cô không rõ tình huống của Ni Bình, nhưng đại đội trưởng khẳng định biết, nếu đại đội trưởng an bài cô bé ở vị trí này, vậy khẳng định là có nguyện ý, việc này đã được ba lãnh đạo đại đội đàm phán và thảo luận.
Lấy một ít bột đã nghiền bên cạnh lên, đổ trực tiếp vào thức ăn cho heo rồi khuấy lên.
Tiêu Cảng đi theo tới: "Đại đội trưởng cầm một ít bột ốc đồng, để tôi nói cho cô một tiếng.”
"Biết rồi."
Tiêu Cảng lại mở miệng: "Heo của chúng ta thật sự mập lên, đại đội trưởng sau khi tới cân nhắc một chút, nói là cứ tiếp tục như vậy, cuối năm giết heo khẳng định mập hơn mười hai mươi cân.”
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy không chỉ vậy.
Cô hao phí lớn như vậy, không thể chỉ mập mười hai mươi cân được.
Lúc này, thím Trần vội vàng chạy tới, sau khi leo lên dốc có chút thở hồng hộc: "Hiểu Hiểu, cháu mau đi chỗ đại đội trưởng, nếu không đi công việc của cháu sẽ bị người ta cướp đi.”
"Ai muốn cướp công việc của chúng tôi." Tiêu Cảng lập tức nóng nảy.
Cướp lấy công việc này không phải là muốn mạng của hắn sao.
"Mẹ La Căn, chính là người ban đầu nuôi heo sau đó bị gãy chân." Thím Trần lúc trước đang làm việc, sau đó nghe thấy mẹ La Căn mang theo mấy người tới chỗ đại đội trưởng ầm ĩ, vì muốn đòi công việc nuôi heo trở về.
Bà nghe được trong lòng sốt ruột, nên không phải là tìm một cái cớ vụng trộm chạy tới sao.
Nào biết Dung Hiểu Hiểu một chút cũng không sốt ruột: "Không có việc gì, cháu hoàn toàn nghe theo đại đội trưởng an bài.”
Cô có lo lắng không?
Thật đúng là không nóng nảy.
Ở trong đại đội đánh nhiều giá trị hảo cảm như vậy, nếu còn có thể trực tiếp bị mất công việc, vậy tất cả mọi thứ lúc trước cô làm đều đổ sông đổ bể rồi.
Đại đội Hồng Sơn cũng không thuộc về một mình cô.
Cô cũng là một thành viên nghe chỉ huy, cụ thể là có thể tiếp tục nuôi heo hay không còn phải xem ba người đứng đầu đại đội.
Dù sao, cô nghe an bài là được.
"Sao cháu không nóng nảy chút nào vậy?" Thím Trần ngược lại rất gấp gáp: "Cháu xem cháu đã làm những gì cho chuồng heo bên này?"
Còn chưa nói xong, đã bị một trận tiếng ồn ào đè xuống.
Mã bà bà mang theo mấy người chị Phương leo lên dốc, mỗi người một câu nói: "Thanh niên tri thức Dung, thanh niên tri thức Tiêu, hai người yên tâm, chúng tôi khẳng định không để cho công việc của hai người bị cướp đi.”
"Đúng vậy, chân mẹ La Căn đã sớm tốt rồi, nghe nói các người hứa hẹn heo nuôi chết sẽ phải mất tiền nên vẫn không dám lên tiếng, sợ đại đội trưởng để bà ta đến nuôi heo tiếp, hiện tại thấy heo hai người nuôi càng ngày càng tốt, nên bắt đầu tính toán đến hái đào."
"A, tôi còn không biết cô ta đang nghĩ gì sao, không cách nào nhìn bốn công nhân nhỏ tới bên này, hận không thể đem cháu trai cháu gái của mình nhét vào đây."
Một lão bà bà lớn tuổi đứng ở phía trước, đặc biệt hào phóng nói: "Nếu cháu trai La Kiến Lâm kia dám đáp ứng, tôi sẽ đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra."
Chị Phương đỡ bà ấy: "Nhưng tôi thấy đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý, nhìn xem trước kia lại nhìn hiện tại, trước không nói trước kia heo nuôi thế nào, lúc trước vì sao phải xây chuồng heo ở bên này, còn không phải là bởi vì mùi vị quá khó ngửi, lúc này mới hơn một tháng, chuồng heo được thu thập còn sạch sẽ hơn sân nhà chúng ta, ai làm tốt ai làm không tốt, tất cả mọi người đều có mắt có thể nhìn thấy. ”
Các bà kỳ thật cũng rất tức giận.
Thanh niên tri thức Dung là ai
Nếu không có cô ấy, những người trong đội có thể ăn cá sao.
Thanh niên tri thức Tiêu là ai.
Bọn họ trong thời gian này đã ăn không ít đậu phộng hạt dưa của hắn.
Mẹ La Căn bị thay thế công việc, nhưng vết thương của bà ta đã khỏi lâu như vậy, vẫn không nói muốn trở về chuồng heo làm việc, thậm chí khi có người chủ động nhắc tới hỏi bà ta, bà ta cũng giống như sẽ gặp phải phiền toái lớn liên tục xua tay.
Bây giờ tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận