Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 178. Chương 178

Lúc ấy Phòng Cao Dương đã nghĩ tới.
Nếu như cuộc sống sau khi về quê không dễ chịu, hắn sẽ dứt khoát cùng Ngô Bình Tuệ kết hôn.
Chỉ cần có người nhà mẹ đẻ Ngô Bình Tuệ trợ giúp, cuộc sống của bọn họ ở đại đội cũng sẽ không quá khó khăn.
Nói trắng ra, chỉ cần trong tay có tiền ở đâu cũng sẽ tốt hơn một chút.
Như vậy hắn không cần vì kiếm được một chút công điểm mà làm việc vất vả như vậy, không kiếm được công điểm cũng có thể dùng tiền mua lương thực.
Lại cho người Ngô gia một chút áp lực, có lẽ bọn họ cũng có thể nghĩ biện pháp đưa hắn trở về thành.
Phòng Cao Dương biết, ba của Ngô Bình Tuệ chính là công nhân rèn cấp bảy.
Lại tăng lên một hai cấp, đó chính là nhân tài cao cấp, xưởng máy ít nhiều sẽ nể mặt ông ta cho một ít tiện lợi.
Chẳng may có thể lợi dụng xưởng máy móc chiêu mộ hắn về thì sao.
Phòng Cao Dương không phải không biết ý nghĩ này có chút hão huyền.
Nhưng những ngày ở nông thôn thật sự quá khổ sở.
Hắn vốn tưởng rằng mình ít nhiều cũng có thể kiên trì một thời gian.
Kết quả chỉ mới hai ba ngày đã bị đánh bại triệt để.
Nhà hắn có tình huống gì, Phòng Cao Dương rất rõ ràng, các anh trai chị dâu hắn chỉ hận không thể bắt hắn đi luôn đừng trở về, cha mẹ cũng bởi vì đã chuyển công tác cho đứa con khác, hiện tại vẫn thất nghiệp, cuộc sống đều phải dựa vào anh trai chị dâu, sao có thể quản được sống chết của hắn.
Cho nên đi tới đại đội không bao lâu, Phòng Cao Dương đã quyết định nhất định phải bắt được Ngô Bình Tuệ.
Phòng Cao Dương vẫn cảm thấy Ngô Bình Tuệ rất ái mộ hắn.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì Ngô Bình Tuệ cũng sẽ không tách ra khỏi hắn, chỉ cần hắn nói ra, Ngô Bình Tuệ sẽ không chút do dự đi chấp hành.
Cho nên khi hắn không làm được công việc đồng áng, hắn lập tức giao tất cả nhiệm vụ cho Ngô Bình Tuệ, trong lòng nghĩ đơn giản chỉ cần nói mấy câu là có thể dỗ dành cô ta.
Ai có thể nghĩ rằng tất cả mọi thứ đã bị phá vỡ bởi chính hắn ta.
Ánh mắt Ngô Bình Tuệ nhìn hắn không còn lộ ra thần sắc mê luyến nữa.
Thậm chí loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một ít ghét bỏ.
Mỗi lần tìm đủ loại cớ tiếp xúc cô ta đều không còn lời nào.
Trước ngày hôm nay, Phòng Cao Dương rất ảo não, trong lòng cũng hận Ngô Bình Tuệ không biết tốt xấu gì, vốn nghĩ dù sao đại đội Nam Vọng cũng không chỉ có một nữ thanh niên tri thức như cô ta, ngay cả trong đại đội cũng có mấy gia đình có điều kiện không tồi.
Nhưng vừa nghĩ đến trong tay Ngô Bình Tuệ hiện tại có gần hai trăm đồng, hắn lại nổi lên tâm tư.
200 đồng đấy.
Hắn hoàn toàn có thể xuất ra một ít hối lộ đại đội trưởng, tìm một công việc thoải mái đơn giản, cũng không cần tân tân khổ khổ kiếm công điểm nữa, nếu cuối năm thiếu lương thực, cũng có thể bỏ tiền ra mua.
"Không thể tưởng được trong nhà thanh niên tri thức Ngô lợi hại như vậy, ba là công nhân rèn cấp bảy, mẹ cũng là công nhân nhà máy dệt, còn có thể lấy nhiều vải như vậy từ quê nhà, thật có bản lĩnh."
"Nhà tôi bảy tám người, nhiều năm như vậy cũng không tích góp được nhiều tiền như vậy."
“Nếu như cưới hai chị em, vậy chẳng phải là phát rồi sao?”
Một bà thím lắc đầu: "Nghĩ cái gì vậy, tiền này hiện tại ở trong tay hai chị em, nhưng khẳng định cũng phải gửi về nhà, trong nhà thanh niên tri thức Ngô có anh có em, làm sao có thể đồng ý cho một cô con gái cầm nhiều tiền như vậy?"
Có người phản bác: "Nói không chừng trong nhà thanh niên tri thức Ngô sẽ thích con gái chứ, bằng không làm sao có thể để em gái thanh niên tri thức Ngô mang nhiều vải như vậy đến đây."
Có người nói đúng, cũng có người phản bác.
Bất quá lời này nghe vào trong tai Phòng Cao Dương, ngược lại làm hắn có chút sốt ruột.
Ngẫm lại cũng đúng, Ngô gia cho dù có yêu thương con gái, cũng không có khả năng để cho cô ta cầm một khoản tiền lớn như vậy.
Có vẻ như hắn cần phải suy nghĩ càng sớm càng tốt để giữ lại số tiền này.
Phòng Cao Dương nhìn về phía trước, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Ngô Bình Tuệ đang vùi đầu làm việc chăm chỉ.
Hắn không suy nghĩ nhiều, liền đi về phía trước.
"Bình Tuệ." Phòng cao dương ôn nhu, lúc hắn vừa định nói gì nữa, Ngô Bình Tuệ cầm cuốc quay đầu, nhíu mày nhìn hắn: "Anh lại muốn lười biếng."
Phòng Cao Dương bị nghẹn một chút: "Tôi chỉ nghỉ ngơi một chút, cô cũng đừng quá miễn cưỡng, cô nhìn đại đội một chút, cũng không phải là không có ai thỉnh thoảng nghỉ ngơi."
"Nếu ai cũng nghĩ như vậy, cây trồng có thể trồng tốt, có thể có thu hoạch tốt được áo" Ngô Bình Tuệ vẻ mặt chính khí: "Chúng ta về nông thôn cũng không phải để lười biếng hưởng phúc, là vì xây dựng."
Phòng Cao Dương nghe được khóe miệng co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận