Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 217. Chương 217

Ăn mặc, hầu như tất cả mọi thứ.
Bà Dung ngay từ đầu còn nói quá tốn kém.
Nhưng nghe một hồi trong lòng cũng có chút chết lặng, cháu gái bà cái gì cũng tốt, chỉ là tiêu tiền quá làm cho người ta run sợ.
Nhiều thứ như vậy, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Càng làm cho bà bất đắc dĩ chính là, những thứ này khẳng định Sửu Ngưu và bà đều cần dùng đến, cứ như vậy hai bà cháu bọn họ nợ lại một nhà em trai càng ngày càng nhiều.
Sửu Ngưu ngồi xổm ở bên cạnh nhìn ngược lại không có nhiều cảm nghĩ như vậy, chỉ nhìn đến say sưa có vị, đồ lấy ra từ trong túi vải của cô họ có một số thứ hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua, lần này thật sự làm cho hắn mở mang tầm mắt.
Mà đúng lúc này, Sửu Ngưu sửng sốt một chút: “Cô họ, sao cô lại mua nhiều giấy và bút như vậy?"
Ba, bốn cây bút máy cộng với một xấp vở dày.
Quá nhiều.
Dung Hiểu Hiểu đặt giấy cùng bút ở trước mặt hắn: “Những thứ này đều là cho cháu, tháng sau cô định đưa cháu đi học.”
"Đi học!!!"
"Cháu được đi học sao?" Sửu Ngưu đầu tiên là vui vẻ, nhưng thần sắc vui mừng trên mặt bất quá chỉ dừng lại hai ba giây, ngay sau đó lại lắc đầu: “Không được, cháu không thể đi học.”
Những đứa trẻ đi học có thể có một số đứa không thích học tập.
Nhưng trong số những đứa trẻ không được đi, nhìn bạn bè cùng trang lứa đeo cặp sách vui vẻ đi học đường, những đứa trẻ ở lại nhà ít nhiều cũng sẽ có chút hâm mộ cùng chờ đợi.
Sửu Ngưu cũng vậy.
Cháu trai của bà Trần đã đi học hai năm, nhiều lần bọn chúng cùng nhau ra khỏi cổng sớm nên gặp nhau ở cổng, một đứa thì đi học ở tiểu học của xã, một đứa lại vác giỏ tre đi nhặt củi cắt cỏ heo.
Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng đeo cặp sách, Sửu Ngưu đều toát ra một chút khát vọng.
Thằng nhóc mơ hồ nhớ rõ, lúc ba mẹ còn sống cũng từng thương lượng nó đi học, nói chỉ cần nó có thể học tiếp sẽ vẫn cung cấp.
Ngày thường lại tích góp thêm chút tiền, sau này tìm cơ hội đưa hắn đến nhà máy trong trấn làm công nhân.
Hắn còn nhỏ nên không biết điều này có nghĩa gì.
Nhưng nếu có thể cho thằng bé lựa chọn, nó cũng sẵn sàng học tập chăm chỉ như cha nói, sau khi tốt nghiệp sẽ làm công nhân để kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng bây giờ có một quyền lựa chọn ở phía trước mình.
Phản ứng đầu tiên của Sửu Ngưu là cao hứng, ngay sau đó lại cự tuyệt: “Cô họ, cháu phải cắt cỏ heo, phải đi nhặt củi, thật sự không rảnh rỗi đi học.”
Hắn phải kiếm tiền nuôi gia đình, tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng hắn là nam tử hán, không thể đem tất cả gánh nặng trong nhà đổ cho cô họ.
Nói xong, hắn lấy số tiền mình kiếm được trong khoảng thời gian này ra, mở ra trên mặt bàn, ngửa đầu khát vọng được khen ngợi: “Số tiền này đều do cháu tự mình kiếm được nha.”
Dung Hiểu Hiểu sờ sờ đầu hắn, khen ngợi rất thành khẩn, khen đến nỗi Sửu Ngưu cười híp mắt, há miệng ngây ngô cười ha hả.
Chờ khen xong, cô lại kéo thằng bé ngồi xuống, chậm rãi nói: “Thời gian đi học chỉ mất ba tiếng buổi sáng ba tiếng buổi chiều, một ngày tổng cộng có hai mươi bốn giờ, hai mươi bốn trừ sáu cháu còn có mười tám giờ, có phải hoàn toàn có thể dùng mười tám tiếng này làm chuyện cháu muốn làm hay không?"
Sửu Ngưu chớp chớp mắt: “Hình như là vậy.”
Hắn bấm ngón tay tính nửa ngày, căn bản không tính ra được.
"Hiểu Hiểu!" Bà Dung ở một bên bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lời này chỉ có thể lừa gạt trẻ con, cũng không thể lừa được người già như bà.
Dung Hiểu Hiểu nghẹn cười, quay đầu nói với cô hai: “Cô hai, Sửu Ngưu thật sự nên đi học vài năm, không cầu có tiền đồ lớn, nhưng tốt xấu gì cũng phải đi biết chữ, học học tính toán.”
Sửu Ngưu tính nửa ngày không tính ra.
Nhưng hắn rất tín nhiệm cô họ, một ngày còn có mười sáu giờ hắn hoàn toàn có thể tiếp tục cắt heo cỏ nhặt củi.
Dung Hiểu Hiểu nói tiếp: “Vừa hay, Sửu Ngưu đã tự mình kiếm được tiền mua học phí, cháu làm cô họ cũng chỉ mua bút và giấy cho thằng bé mà thôi, không tiêu phí gì.”
"Số tiền này đủ trả học phí!" Sửu Ngưu trong nháy mắt không có tâm tư tính toán nữa, mà nhìn chằm chằm tiền trên bàn có chút lâng lâng.
Hắn lại có thể tự mình kiếm học phí cho mình, lợi hại như vậy sao?
"Không sai biệt lắm, chờ ngày mai cô đến chỗ đại đội trưởng hỏi một chút." Dung Hiểu Hiểu tạm thời cũng không rõ học phí cần bao nhiêu, nhưng cho dù thiếu cũng không thiếu bao nhiêu.
Dù sao ba đồng cũng không tính là ít.
Theo đó lại nói chuyện một lúc, Dung Hiểu Hiểu đưa đồ vào nhà cất, ngay sau đó lại cầm hai bình mứt ra cửa.
Một bình cô tính đưa đến nhà đại đội trưởng, cũng không phải đi tặng lễ, cho dù cô muốn tặng lễ đại đội trưởng cũng sẽ không nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận