Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 48. Chương 48

Chương 48
"Mấy cân thịt"
“Ông nghe tôi nói, chỉ thêm mấy cân thịt làm sao đủ, nếu như trong những loại cỏ heo này thêm vỏ ốc đồng và vỏ sò mài thành bột, đây chính là canxi đại bổ.”
Nuôi heo có khó không?
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy rất khó khăn, nhưng có một số việc nói lại rất dễ dàng.
Không phải sao, mấy câu lừa gạt, không, là nghiêm túc giảng giải xuống, mỗi người đều nghe đặc biệt nghiêm túc.
Dung Hiểu Hiểu không nói quá chi tiết, mà chỉ nói đại khái.
Nói quá cẩn thận, rất có thể sẽ làm áo cưới cho người khác, công việc nuôi heo này cô đã định: "Còn có rất nhiều rất nhiều, phần lớn đều do tôi đọc từ trong sách hiểu được, thật sự phải nói nhất thời cũng nói không hết, cách năm mới còn có nửa năm, hiện tại giao heo cho chúng tôi, chúng tôi khẳng định có thể làm cho nó tăng thêm mấy cân thịt.”
La Kiến Lâm theo bản năng cầm tẩu thuốc hút, kết quả phát hiện mình đã sớm dập lửa.
Lý Tứ líu lưỡi: "Nuôi heo còn phải chú ý như vậy, tôi vẫn cho rằng cho ăn no là được.”
"Tất nhiên phải chú ý, dù sao chúng ta nuôi lợn cũng không phải chỉ muốn chúng sống đến tết nguyên đán." Dung Hiểu Hiểu nói: "Cũng bởi vì phải chú ý, cho nên phải hai người cùng nhau làm.”
Tiêu Cảng ở một bên nghe vậy như ở trong sương mù.
Vừa nghĩ đến việc nuôi heo phiền phức như vậy, hắn có nên cự tuyệt hay không.
Nhưng vừa nghĩ, thanh niên tri thức Dung không giống một người tìm nhiều việc cho mình, nhìn xem trong mấy người đi cùng, chỉ có thanh niên tri thức Dung sống thoải mái nhất, nếu không vẫn nên đi theo cô ấy đi.
La Kiến Lâm còn đang trầm tư.
Dung Hiểu Hiểu tiếp tục tăng lợi thế cho mình: "Tôi và thanh niên tri thức Tiêu cũng đã thương lượng qua, cũng không cần lấy nhiều công điểm như thím, một ngày bốn năm công điểm cũng được, nếu như đến tết thật sự có thể dưỡng heo béo thêm mấy cân, cũng có thể cho tôi và thanh niên tri thức Tiêu nhiều hơn mấy lượng thịt.”
Nói xong, nói với Tiêu Cảng: "Đúng không?"
"Đúng đúng." Tiêu Cảng hàm hồ, nhìn cô nói như thật như vậy, giống như hai người thật sự đã thương lượng qua.
Mỗi người trầm mặc một hồi, La Kiến Lâm rốt cuộc vẫn lắc đầu: "Đại đội tổng cộng có bốn con heo, trong đó hai con trước năm phải giao cho xã, hai con còn lại sau khi giết mổ sẽ phân cho toàn bộ đại đội, cả đại đội trăm người quanh năm trông cậy vào hai con heo này mới có thể ăn thịt.”
Ý nghĩa của bốn con heo đối với đại đội thật sự quá lớn.
Cho dù hắn cảm thấy thanh niên tri thức Dung nói có vài phần đạo lý hắn cũng không dám đánh cuộc.
Nhưng rốt cuộc vẫn ghi nhớ trong lòng, nghĩ sang năm bắt heo con có thể bắt thêm một con, để thanh niên tri thức Dung thử một lần.
"Trước khi đến đã biết rất khó thuyết phục đại đội." Dung Hiểu Hiểu trực tiếp lấy ra lá bài tẩy: "Cho nên chúng tôi đã thương lượng, nếu như cuối cùng thật sự nuôi chết heo, hoặc là làm cho trọng lượng của bốn con heo bị giảm bớt, tôi cùng thanh niên tri thức Tiêu có thể gánh vác toàn bộ trách nhiệm, tuyệt đối không có bất kỳ oán hận nào.”
La Kiến Lâm nhíu mày: "Mạo hiểm như vậy"
Dung Hiểu Hiểu cười lắc đầu: "Không phải mạo hiểm, mà là tự tin.”
Cô nhìn Lý Tứ một cái, "Giống như tôi và tiểu đội trưởng vẫn luôn làm trên ruộng, nếu như không nắm chắc cũng sẽ không thử.”
La Kiến Lâm còn có vài phần do dự.
Lý Tứ lại mở miệng: "Đại đội trưởng, nếu không cứ thử đi, mẹ La Căn bị thương trong đội cũng không tìm ra người nào có kinh nghiệm nuôi heo tốt, dù sao cũng giống nhau sao không thử chủ ý của thanh niên tri thức Dung?"
Chủ yếu là hắn đã từng thấy qua.
Cho nên ít nhiều vẫn rất tín nhiệm Dung Hiểu Hiểu.
Hơn nữa thanh niên tri thức Dung đã hứa hẹn, cho dù hai người này nhìn cũng không quá thiếu tiền, nhưng nào có ai không có hi vọng mà giám gánh chịu tổn thất lớn như vậy.
Nhất định là rất tự tin, mới có thể mở miệng này.
La Kiến Lâm cũng nghĩ như vậy.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Một phần lý do là vì không có ai.
Lại nói tiếp, nhà nào cũng biết nuôi heo, nhưng có thể nuôi heo tốt ngoại trừ mẹ La Căn ra không tìm được người thứ hai, hơn nữa La Kiến Lâm thấy đôi mắt Dung Hiểu Hiểu tỏa ra ánh sáng tự tin sáng ngời.
Có lẽ cô ấy thực sự có một vài phần tự tin.
Chậm trễ một hồi, chờ bọn họ đi ra khỏi nhà đại đội trưởng đã là ban đêm.
Tiêu Cảng xác định không ai nghe thấy, mới kỳ quái hỏi: "Tại sao cô lại lôi kéo tôi cùng nuôi heo, nếu quá mệt mỏi tôi cũng không làm.”
Đúng rồi, đồ trong giỏ trúc của hắn còn chưa đưa ra ngoài.
Chưa từng nghĩ tới, tặng quà lại khó khăn như vậy.
"Không muốn làm sao." Dung Hiểu Hiểu dừng bước: "Vậy anh trở về nói với đại đội trưởng, tôi có thể tìm người khác.”
"Không đâu." Tiêu Cảng gãi gãi đầu.
Dung Hiểu Hiểu khen ngợi: "Lựa chọn thông minh, nuôi heo so với làm việc trong ruộng dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần lo ba bữa ăn cho nó, thời gian còn lại muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Cảng vừa nghe, hình như đúng vậy. Nấu ăn luôn tốt hơn so với làm trong ruộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận