Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 80. Chương 80

Chương 80
Muốn nói cách làm của thanh niên tri thức Dung và thanh niên tri thức Tiêu có chút ngốc.
Nhưng cũng không thể nói trước mặt người ta chứ.
Nói thanh niên tri thức Dung còn chưa tính, các bà ăn của thanh niên tri thức Tiêu bao nhiêu hạt dưa cùng đậu phộng, làm sao có thể mắng người ta ngốc đây
Dung Hiểu Hiểu cũng không biết mình bị các thím bài trừ ra ngoài.
Nếu biết, cô cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, mị lực của hạt dưa cùng đậu phộng thật sự đủ lớn.
Sau đó, những gì nên làm vẫn tiếp tục làm.
Để cô dùng hạt dưa cùng đậu phộng giao tiếp, cô thật đúng là không có vốn này.
Theo như những gì cô nhìn thấy hiện tại, mấy ngày nay Tiêu Cảng sợ là đã đưa ra bốn năm cân hạt dưa đậu phộng, thật sự là không nhân tính.
Con đường của Tiêu Cảng cô không đi được, cô chỉ có thể đi theo con đường của mình.
Con đường của cô ấy là gì, là vẽ một chiếc bánh nướng thật lớn.
Làm xong việc, khi những người khác nói chuyện bát quái trong đại đội, Dung Hiểu Hiểu làm bộ lấy giấy và bút ra, tiện tay phác họa trên giấy vẽ ra mấy hình đồ họa.
Vương Quế Chi tò mò hỏi: "Thanh niên tri thức Dung, cô đang làm cái gì vậy?"
"Ồ, sao có thể vẽ lung tung trên tờ giấy tốt như vậy, cô cũng quá lãng phí." Mã bà bà vẻ mặt đau lòng: "Cháu nhỏ nhà tôi ở xã đi học, sách vở như vậy tốn không ít tiền, sao cô có thể vẽ lung tung vậy chứ?"
"Mã bà bà, cháu cũng không phải tùy ý vẽ lung tung." Dung Hiểu Hiểu nhíu nhíu mày, giống như là không biết nên giải thích như thế nào, sau đó liền nói: "Các bà chắc đã nghe nói qua ba cháu làm công nhân ở xưởng cơ khí chứ!"
Vừa nói ra, mọi người không còn tập trung lực chú ý vào chuyện tình cảm dây dưa của nhân viên ghi điểm cùng quả phụ nữa, mà tất cả đều quay đầu nhìn về phía Dung Hiểu Hiểu, nhao nhao tò mò hỏi.
“Nghe nói, ba cô là công nhân rèn cấp sáu, một tháng phải được hơn mấy chục đồng tiền lương đúng không.”
"Trời!!! Mức lương cao như vậy"
"Ba cô thật sự có tiền đồ, ông ấy tuyệt đối là người có tiền đồ nhất đại đội chúng ta đi ra ngoài."
“Ba cô lợi hại như vậy, cô muốn vào nhà máy làm công nhân có phải đặc biệt dễ dàng hay không?”
Dung Hiểu Hiểu cười khổ: "Các thím, mọi người một lần hỏi nhiều như vậy cháu làm sao trả lời nha!"
Bà Chu thoáng cái xua người bên cạnh ra, vội vàng hỏi: "Thanh niên tri thức Dung à, tên nhóc nhà tôi rất thông minh lại đặc biệt có năng lực, cô xem có thể nhờ ba cô đưa hắn vào nhà máy làm công nhân hay không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bắt đầu nín thở.
Đối với nông thôn, đi làm công nhân trong thị trấn đó chính là bát cơm sắt hàng thật giá thật.
Đại đội bọn họ nhiều hộ gia đình như vậy, ngoại trừ con trai út của đại đội trưởng ra, không có ai vào nhà máy làm công nhân.
Nghe bà Chu nói lời này, trong lòng ai mà không nảy sinh một chút hy vọng
Dung Hiểu Hiểu dở khóc dở cười: "Nếu ba cháu có năng lực này, cháu cũng không cần về nông thôn.”
Người bên cạnh trong nháy mắt mất mát.
Đúng vậy.
Nếu thanh niên tri thức Dung có một công việc thì cũng sẽ không đến đại đội bọn họ.
"Mạng của ba cô thật tốt, năm đó nhiều người chạy nạn, ai mà không khổ, không người nào có tiền đồ như ba cô." Chị Phương cảm thán.
Nhà chồng cô ấy cũng họ Dung.
Coi như có quan hệ huyết thống đặc biệt xa xôi với thanh niên tri thức Dung.
Một nhà chú họ của bố chồng cô ấy chính là số ít người sau khi chạy nạn lại trở về.
Nghe nói cuộc sống bên ngoài đặc biệt khó khăn.
Ăn bữa nay không có bữa mai, không có phòng không có đất, nhu cầu hàng ngày phải dựa vào những người khác cứu trợ, giống như một tên ăn mày đưa tay ăn xin.
"Những ngày đầu ba cháu cũng không dễ chịu." Dung Hiểu Hiểu chậm rãi nói: "Mọi người nghe cháu nói, lúc khổ nhất ông ấy còn phải lấy đất liền nhét vào miệng, ông ấy biết không ăn được, nhưng đói bụng đến cực hạn ai còn bận tâm có thể ăn hay không, cũng may trên đường phố có một ông lão thấy ông ấy đáng thương, nên đưa ông ấy đến chỗ cứu tế sắp xếp chỗ ở, lại bởi vì ông ấy là người thành thật giữ bổn phận, nên khi nhà máy dệt tuyển đợt công nhân lớn được bầu vào làm một công nhân tạm thời."
Những chuyện này cũng không phải do cô tùy ý bịa ra.
Ba Dung không phải là người nói nhiều, cũng không biết động viên, trấn an con cái mình như thế nào.
Điều ông ấy nói nhiều nhất với con cái của mình, đó là quá khứ của mình khi còn trẻ.
Lật qua lộn lại nói đi nói lại, không biết chán.
Con cái nghe nhiều, tất nhiên sẽ ngồi không yên.
Nhưng Dung Hiểu Hiểu là một khán giả đặc biệt hứng thú, mỗi lần ba Dung nói, cô đều mang một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh ông ấy nghe.
"Cũng may ông ấy vận khí tốt, nhà máy dệt mới khởi công, cần không ít công nhân, có một số công nhân dựa vào khu phố đề cử là có thể trực tiếp đi vào, ba cháu cũng được phân công đến bãi rác của nhà máy dệt, chính thức trở thành một công nhân tạm thời vinh quang."
"Nhà máy dệt" Vương Quế Chi có chút nghi hoặc: "Hắn không phải ở xưởng máy móc sao, chẳng lẽ tôi nhớ lầm rồi."
"Nhớ không lầm." Dung Hiểu Hiểu nói tiếp: "Mọi người nghe cháu tiếp tục nói, ngay sau khi ba cháu chuyển lên chính thức chưa được mấy tháng, nhà máy máy móc bên cạnh đột nhiên có mấy nhóm thiết bị được chuyển tới, ngay sau đó lại nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, công nhân trong nhà máy nhân lực không đủ nên đến nhà máy dệt mượn, lúc ấy nhà máy cơ khí lớn hơn nhà máy dệt rất nhiều, giữa nhà máy lớn và nhà máy nhỏ nói như thế nào cũng có chút khác biệt, nghe nói tin tức này mọi người đều nhao nhao báo danh, nhưng cuối cùng người được chọn không đến mười người. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận