Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 213. Chương 213

Chương 213
“Vương Quế Chi, trước kia sao lại không nghe bà nhắc tới.”
Vương Quế Chi bĩu môi: "Cũng không phải là chuyện tôi có thể nói, nói ra Dương gia mặt mũi quét đất, về sau một nhà bọn họ sợ là hoàn toàn sụp đổ, nếu là mấy người cùng nhìn thấy thì coi như thôi, nhưng lúc ấy chỉ có một mình tôi nhìn thấy, tôi nói cho mọi người đều biết, vậy Dương gia tìm tôi gây chuyện thì làm sao bây giờ?”
Đến lúc đó ai cũng không chứng minh được, ngay cả chính bà cũng chỉ có thể nói không, làm không tốt cuối cùng rơi vào kết quả bị xem là người vu khống.
Nói chuyện phiếm thì được, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể nói.
Bà cũng không muốn bởi vì một cái miệng của mình mà gây ra phiền toái lớn, đến lúc đó hại người trong nhà chịu tội theo.
Nhưng bây giờ thì khác.
"Nếu Tú Nga đã nhìn thấy, vậy tôi nói ra cũng không đến mức là đổ oan cho bọn họ." Vương Quế Chi nói: "Cũng do bọn họ quá không cẩn thận, ở bên ngoài còn không cẩn thận một chút, như sợ người khác nhìn không thấy vậy.”
“Có ý gì, bà tận mắt nhìn thấy.”
Thím Trần vừa nghe đã cảm thấy những người kia thật đúng là không sợ bị người khác biết.
Đầu tiên là bị Vương Quế Chi nhìn thấy, ngay sau đó lại bị ba đứa nhỏ bắt gặp, thật sự là một chút xấu hổ cũng không có.
"Có phải bà cũng đã gặp rồi không?" Vương Quế Chi hỏi bà.
Thím Trần nói: "Tôi ngược lại không nhìn thấy, nhưng tôi biết có người nghe được cả nhà bọn họ nói chuyện, vì chuyện này, Cát Quế còn giao công điểm Dương Ngân kiếm được cho hai vợ chồng bọn họ tự cầm, việc này nếu bị con trai và con dâu khác của bà ta biết, chắc chắn sẽ náo loạn.”
"Đương nhiên sẽ nháo lên, việc này nếu bị con dâu của con trai út bà ta biết, sợ là sẽ trực tiếp đánh nhau đấy."
Thím Trần sửng sốt: "Con dâu của con trai út."
Vương Quế Chi chớp chớp mắt: "Nếu không bà nói là ai?"
"Ôi chao, hai người các bà cũng đừng làm trò bí hiểm nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Người bên cạnh nghe vậy đặc biệt sốt ruột, hận không thể tiến lên lắc đầu các bà, để cho các bà nhanh chóng nói.
"Đứa con trai út, chẳng lẽ Trần Hạ Mai còn thông đồng với em trai Dương Ngân?" Thím Trần nghe mà trợn mắt há hốc mồm, đây tuyệt đối là chuyện bà không dám nghĩ tới.
“Không phải chứ?”
“Hai người này làm sao lại ghé vào cùng một chỗ.”
"Tôi biết quả phụ Trần không phải thứ tốt, trước kia còn liếc mắt đưa tình với ông già nhà tôi, cũng may ông ấy không để ý tới cô ta, bằng không tôi trực tiếp cầm đao chém đôi cẩu nam nữ bọn họ!”
Mọi người kinh hô, nhưng Vương Quế Chi lại nghe ra một chút không thích hợp: "Còn bà nói còn có ý gì, chẳng lẽ người bà nói không phải người tôi nói."
Thím Trần lúc này một lời khó nói hết, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Cũng là em trai, chẳng qua không phải em trai của Dương Ngân, mà là em trai của Cát Quế.”
Ôi, ôi.
Cú nổ mạnh mẽ như vậy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, Trần Hạ Mai đã sở hữu tất cả đàn ông nhà họ Dương sao?
Thậm chí ngay cả cậu út cũng không buông tha.
"Rắc rắc rắc." Tiêu Cảng vừa nhai đậu tằm, vừa im lặng nghe các bà nói.
Trước kia cũng không biết cuộc sống ở nông thôn nhiều màu sắc như vậy, hắn thật sự càng ngày càng yêu nơi này, không có một ngày nào cảm thấy nhàm chán.
"Thật sao?"
"Không phải chứ, quả phụ Trần cũng quá hồ đồ ah, nếu như nháo ra ngoài, làm cho anh em không hòa thuận, sợ là chết già cũng không qua lại."
"Ai ôi, cô nhắc tới em trai của Cát Quế, tôi thật sự nhớ tới một chuyện." Mã bà bà mở miệng: "Nửa năm trước không phải là ngày giỗ của mẹ chồng tôi sao? Lúc đó tôi đi ra sau núi tế bái, trên đường vừa vặn gặp được quả phụ Trần cùng em trai Cát Quế, lúc ấy tôi còn không hiểu được sao bọn họ lại ở đó, tôi còn nhiều miệng hỏi, bọn họ nói là đụng phải một con thỏ hoang muốn bắt.”
"Đây rõ ràng chính là lừa gạt người khác mà."
"Đúng vậy, bên kia trơ trụi lấy đâu ra thỏ hoang."
"Lúc ấy tôi cũng không tin." Mã bà bà nói: "Nhưng lúc đó còn có người thứ ba, tôi cũng không nghĩ nhiều.”
"Ai vậy?"
“Còn có người thứ ba?”
Khi nghe bà ấy nhắc tới người thứ ba này, ở đây ngoại trừ Tiêu Cảng ra ai cũng có chút khẩn trương.
Sợ nghe tên của người đàn ông hoặc con trai nhà mình từ miệng bà ấy.
Không trách được các bà lo lắng, trước kia không cảm thấy quả phụ Trần càn rớ, nhưng từ sau khi bắt được hiện trường cô ta và Dương Ngân lăn giường, quay đầu lại ngẫm lại một ít chuyện lập tức cảm thấy rất không thích hợp.
Nhìn La Bảo Quân bị cô ta lừa gạt là biết.
Đã qua thời gian dài như vậy, La Bảo Quân đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Một người đàn ông mỗi ngày đều rụt ở nhà, không làm việc kiếm được công điểm không nói, chuyện trong nhà cũng không giúp đỡ làm.
Người ghi điểm sống thật tốt nha,
Cho dù La Bảo Quân đọc sách vài năm, nhưng nếu như không phải nể mặt bí thư La, hắn không chắc có thể lấy được loại công việc này.
Bây giờ tốt rồi, để một công việc tốt như vậy ở đó, mỗi ngày nằm trong nhà.
Người ghi điểm không giống những công việc khác, một vài ngày không lên công cũng không quan trọng.
Liên quan đến công điểm của cả đại đội, thiếu một ngày cũng không được, La Bảo Quân không có ở đây cũng chỉ có thể tìm người tạm thời thay thế, nhưng ai biết người thay thế có thể biến thành người chính thức hay không
Nếu thật sự bị thay ra, La Bảo Quân dù có hối hận đến đâu cũng không đòi về được.
Mã bà bà há miệng, đưa ra đáp án: "Là thanh niên tri thức Chu. ”
Dứt lời, không ít người thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là hắn."
"Có thể đi cùng hai người này, Chu Hồng Bân quả nhiên không phải thứ tốt gì."
"Thanh niên tri thức Chu?" Bên ngoài đám người có một giọng nói truyền vào: "Mã bà bà, lúc ấy bọn họ tụ tập cùng một chỗ làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì, tự nhiên là…" Mã bà bà nói xong, lập tức cảm thấy giọng này rất quen tai, nghiêng đầu nhìn, nhất thời vui vẻ: "Thanh niên tri thức Dung, cô trở về rồi."
Không phải sao, chen chúc ở vòng ngoài góp vui rõ ràng là thanh niên tri thức Dung vừa mới trở về đại đội.
Trên vai còn vác một cái túi lớn, hiển nhiên ngay cả nhà cũng chưa về, trước tiên đã đến chuồng heo xem tình huống bốn con heo bảo bối, vừa nhìn đã biết là đồng chí có trách nhiệm với công việc
Thật ra cô còn chưa kính cương ái nghiệp như vậy.
Vào đại đội đang đi về phía nhà cô hai, thật trùng hợp vừa vặn đi ngang qua gần chuồng heo.
Nhìn từ xa, chỉ thấy chuồng heo bên kia chen chúc không ít người, nhìn bộ dạng bọn họ ghé đầu vào nhau, nhất định là đang nói chuyện gì.
Dung Hiểu Hiểu làm sao nhịn được, lập tức khiêng đồ đi về phía bên này.
Quả nhiên những người bạn bát quái này không làm cô thất vọng.
Nghe được chuyện thật sự rất có tính bùng nổ.
Còn nữa, cô cũng rất tò mò vì sao Chu Hồng Bân lại cảm thấy hứng thú với sau núi như vậy, cô nghĩ sau khi hỏi thăm được vị trí, ngày nào đó sẽ đi tìm hiểu một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận