Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 166. Chương 166

Nhưng ai có thể nghĩ đến, dễ dàng làm được như vậy.
La Kiến Lâm trong lời nói mang theo ý cười: "Cô không biết, bên tôi vừa mới nói chuyện cá, còn chưa nói ra điều kiện, đối phương thẳng thắn đồng ý chuyện dây điện.”
Lúc ấy khiến hắn cũng ngây người, nếu không phải Đặng Uông ở bên cạnh chọc chọc bả vai, hắn cũng không kịp phản ứng lại.
"Lại nói tiếp, người này không hổ là phó giám đốc, bên tôi cái gì cũng chưa nói, hắn đã biết vì sao tôi đi tìm hắn."
Dung Hiểu Hiểu nghe cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tại sao người ta lại nhanh chóng hiểu ra như vậy.
Đương nhiên là vì trên trấn nhiều nhà máy lớn như vậy, đại đội Hồng Sơn vì sao lại cố tình lựa chọn trao đổi với nhà máy điện, ở trong này tất nhiên có nguyên nhân.
Cô hỏi: "Vậy chuyện dây điện đã được giải quyết sao."
"Không sai biệt lắm." La Kiến Lâm lắc lắc túi hồ sơ trong tay: "Phó giám đốc còn đặc biệt tìm người quy hoạch cho chúng tôi, dây điện cũng được xác nhận, vừa vặn nhà máy điện có một nhóm dây điện cũ thay thế, những dây điện này tuy rằng có chút lão hóa, nhưng dùng vẫn không thành vấn đề.”
Trên thực tế, ban đầu, phó giám đốc định bán dây điện cho họ với giá cả rẻ hơn không ít, cũng có thể chen vào đội lấy trước.
Nhưng rẻ hơn cũng phải tốn tiền.
Lại nghĩ tới lúc trước nghe thanh niên tri thức Dung nói qua, không cần mới cũng có thể thử cái cũ, nên mở miệng hỏi.
Cũng may vừa hỏi một câu.
Thật đúng là lấy được một nhóm dây điện cũ không cần tiền.
"Phó giám đốc nhà máy nói, dây điện và một ít vật liệu bố trí hắn có thể miễn phí, cũng có thể an bài hai thợ điện tới đây lắp ráp, nhưng tiền lương của thợ điện cùng với cọc dây được dựng lên phải do đại đội chúng ta gánh vác."
Số tiền này sẽ không ít.
Nhưng cũng không phải là không gánh nổi, hơn nữa cá bọn họ đưa đến cũng không phải tặng cho nhà máy điện, đến lúc đó cũng có thể kiếm lại một khoản tiền bán cá, đủ trả lương thợ điện và các chi phí khác.
"Vậy thật tốt quá, không lâu nữa đại đội sẽ có điện." Dung Hiểu Hiểu cũng rất vui vẻ, trong đại đội có điện, đối với cô khẳng định chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
"Đúng vậy, thật sự quá tốt." La Kiến Lâm vẻ mặt vui mừng.
Kỳ thật hóa đơn tiền điện đắt đỏ, thật sự có điện đại đội cũng sẽ không tùy tiện mở, nơi sử dụng điện khẳng định rất ít.
Nhưng điện rất có ý nghĩa với đại đội.
Không nói cái khác, lấy đại đội La Trang mà nói, phàm là có người ngoài đến chỗ bọn họ, không phải ai cũng có vẻ mặt hâm mộ sao.
Nhìn xã viên của đại đội La Trang, mỗi lần đại đội bọn họ chiếu phim, trên mặt người nào mà không có chút kiêu ngạo.
Đó là một sự thay đổi của thời đại.
Họ muốn trở thành đại đội tiên tiến nhất, vì vậy họ sẽ luôn tiến về phía mục tiêu này một lần nữa lại một lần nữa.
La Kiến Lâm chưa bao giờ là một người biểu lộ cảm xúc ra ngoài, mặc kệ là chuyện cao hứng hay là chuyện nặng nề, đều thích tự mình nghẹn lấy.
Nhưng lần này, trên mặt hắn cũng lộ ra bộ dạng kiêu ngạo: "Chờ điện tới, tôi sẽ mời người chiếu phim đến đại đội chúng ta, thanh niên đại đội đều đã được xem phim, nhưng có một số người già đi lại không tiện, không có cách nào đi xa như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng được xem qua, vừa vặn để cho bọn họ nhìn một chút.”
Lúc này đây, Dung Hiểu Hiểu đã đi tới đại đội.
Rõ ràng là một đoạn đường rất dài, nhưng nghe đại đội trưởng nói đến những chuyện này, ngược lại không cảm giác đi đường mệt mỏi nữa, nhìn thấy con sông nhỏ phía trước mới phát hiện đã về đến nơi nhanh như vậy.
Vào đại đội, Dung Hiểu Hiểu mở miệng: "Đại đội trưởng, tôi muốn xin nghỉ vài ngày.”
"Sao cô cũng xin nghỉ vậy." La Kiến Lâm khẽ thở dài: "Các cô a, mỗi người đều thật nhiều chuyện.”
Nhưng hắn cũng không hỏi cái gì, trực tiếp nói: "Ngày mai đến phòng làm việc, tôi mở thư giới thiệu cho cô.”
"Cám ơn đại đội trưởng." Dung Hiểu Hiểu cười khẽ.
"Nói cảm ơn cái gì, nếu thật sự phải nói, cũng là chúng tôi cám ơn cô." La Kiến Lâm dặn dò theo: "Bên ngoài cũng không quá yên bình, cô đừng chạy quá xa, nếu xảy ra chuyện gì thì đến bưu điện gần đó gọi điện thoại cho xã, có thể giúp chúng tôi nhất định giúp đỡ.”
Sau khi dặn dò xong, hắn liền đi tìm hai ông bạn già của mình.
Định nói cho bọn họ biết tin tốt này, thuận tiện lên kế hoạch để thực hiện.
Còn có lưới đánh cá.
Với tư cách là thù lao, lưới đánh cá sẽ cho đại đội La Trang mượn một tuần, nhưng không phải bây giờ.
Ông đã nói chuyện với nhà máy điện về điều kiện, dùng tất cả cá lên lưới trong một tháng để giao dịch.
Nói cách khác, một tháng tiếp theo đại đội không phân chia cá.
Nhưng, La Kiến Lâm nghĩ ngoại trừ trẻ con trong đại đội ra, những người khác cũng sẽ không vì vậy mà thất vọng, hơn nữa mấy ngày trước mỗi nhà đều đã được chia không ít cá, khẳng định sẽ không lập tức ăn hết, ít nhiều cũng có chút hàng tồn kho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận