Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 133. Chương 133

Dung Hiểu Hiểu đáng thương sao?
Ít nhất trong mắt đám mẹ chồng nàng dâu này là đáng thương.
Một cô gái nhỏ bé rời xa cha mẹ hơn ngàn dặm đến thôn nhỏ của bọn họ, vẫn phải giống như họ phơi gió phơi mặt trời và làm việc chăm chỉ.
Cô gái nhỏ không sợ gian khổ, lại còn hào phóng, ngắn ngủi hơn một tháng đã thay đại đội bọn họ, làm ra nhiều cống hiến như vậy.
Đương nhiên, đây cũng là theo bản năng xem nhẹ sự lợi hại của cô.
Cái khác không nói, nể tình mỗi ngày được ăn cá, vậy cũng không thể để cho cô gái nhỏ bị bắt nạt ở dưới đáy mắt bọn họ nha.
Hơn nữa.
Dung Thủy Căn cho dù hiện tại không ở đại đội, nhưng cũng là người của đại đội Hồng Sơn.
Một công nhân rèn cấp sáu, đại đội bọn họ làm sao có thể nói ra nói vào công nhân lợi hại như vậy, đây chính là kiêu ngạo của toàn đại đội, hâm mộ đồng thời đối với bên ngoài cũng hận không thể khen ngợi lên trời, làm sao có thể nói hết thảy những gì người ta đạt được đều dựa vào vận khí
Bên cạnh đó, trong đại đội nhà nào cũng có lúc xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng đối với bên ngoài, lại có vẻ đặc biệt đoàn kết.
Dù sao trong mắt người của đại đội, Dung Hiểu Hiểu cũng là người của đại đội Hồng Sơn bọn họ, làm sao có thể để cho cô gái nhỏ bị người ngoài bắt nạt chứ.
“Cậu dựa vào vận khí làm công nhân rèn cấp sáu thử xem, nhà máy kia dựa vào vận khí là có thể khảo hạch đến cấp sáu sao.”
"Không phải cấp sáu, nghe nói năm nay đã thi đậu công nhân chấm cấp bảy rồi."
"Tiền lương cấp bảy chẳng phải lại có thể thêm mười mấy đồng sao?" Bà Chu nghe được thì líu lưỡi, một tháng hơn mấy chục, một năm chẳng phải là sẽ hơn một ngàn sao.
Làm thợ rèn lại có triển vọng như vậy
Bà Chu đảo mắt, xuống tay càng tàn nhẫn, trên mặt cũng trở nên dữ tợn, giống như một ác bà bà giáo huấn con dâu yếu đuối: "Đồ xấu xí, ai cho cậu bắt nạt thanh niên tri thức Dung, xem tôi có đánh chết cậu hay không.”
Tư thế kia, giống như là người nhà mình bị người ngoài bắt nạt vậy.
Chu Hồng Bân còn chưa kịp phản ứng, đã bị bà Chu ấn tát hai cái.
Đau, đặc biệt đau.
Sau khi đau chính là phẫn nộ, trực tiếp dùng sức hất bà Chu ra, giơ nắm đấm lên muốn đánh qua.
"Chu Hồng Bân, anh đang làm cái gì vậy?" La Kiến Lâm gầm lên giận dữ, xông lên đẩy Chu Hồng Bân ra: "Anh to gan rồi phải không, lại còn dám đánh người trước mặt nhiều người chúng tôi như vậy?"
Chu Hồng Bân bị đẩy ra phục hồi lại tinh thần.
Nhìn thần sắc quái dị của người xung quanh nhìn về phía hắn, lập tức cảm thấy không tốt.
Hắn không nên nhịn không được như thế, vạn nhất bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ.
Thần sắc nổi giận vặn vẹo trên mặt không còn nữa, lại trở thành bộ dạng khiêm tốn ban đầu, hắn nhu nhược nói: "Là bọn họ động thủ trước, ông xem thắt lưng tôi đã tím hết lại.”
Nói xong, còn kéo áo bên hông lên.
Ở phía trên đúng là nhìn thấy mấy dấu vết ngón tay véo ra.
Lần này, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người bà Chu.
Bà Chu không thèm để ý chút nào, gân cổ nói: "Tôi chỉ nhẹ nhàng bóp mấy cái, ai biết làn da của hắn mềm mại giống như đồng chí nữ như vậy, có thể trách tôi sao."
“…"Chu Hồng Bân cắn răng, chưa từng thấy người mặt dày vô sỉ như vậy
Da mặt bà Chu còn có thể dày hơn một chút: "Các người nhìn hắn xem, lúc trước hắn giống như muốn giết tôi vậy, đại đội trưởng à, loại người nói lung tung khắp nơi còn một bụng xấu xa không thể ở lại đại đội chúng ta, chẳng may giết người thì làm sao bây giờ?"
Vừa rồi bà ta thật sự bị dọa cho sợ hãi, đôi mắt đỏ bừng của Chu Hồng Bân gắt gao nhìn chằm chằm bà ta, giống như muốn giết người vậy.
"Được rồi được rồi, bà bớt nói hai câu." La Kiến Lâm tức giận nói.
Nhưng kỳ thật những lời này làm sao không phải đứng về phía bà Chu.
Véo đến thắt lưng tím tái, bà Chu lại không cần gánh vác sai lầm gì, bà ta cũng biết tốt xấu gì, câm miệng không lên tiếng nữa.
Chu Hồng Bân tức giận, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện, cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng.
Nhưng anh ta nghĩ rằng chuyện này coi như xong sao.
Tất nhiên là không rồi.
La Kiến Lâm hỏi: "Người của đại đội hầu như đều ở chỗ này, cậu nói đi, lúc đó rốt cuộc là ai nói chuyện với cậu."
"Tôi…" Chu Hồng Bân làm sao nói ra được, nghĩ có nên dứt khoát tùy tiện chỉ một người hay không.
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu hít mũi, mở miệng: "Thanh niên tri thức Chu phải nói thật rõ ràng, là bà thím nào, nói ở chỗ nào cùng với nghe được lúc nào, lúc ấy xung quanh còn có người khác hay không tốt nhất cũng nói cho rõ ràng, đỡ phải có người vu oan cho anh.”
Chu Hồng Bân nghẹn một hồi, cuối cùng nghẹn ra mấy chữ: "Là tôi, là tôi nói bậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận