Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 105. Chương 105

Chương 105
Ngô Bình Tuệ có chút trầm mặc.
Đi theo em gái tới, ngay từ đầu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được người xung quanh ông một câu tôi một câu cũng đại khái hiểu rõ sự tình.
Cô ấy không rõ ai là thanh niên tri thức Thái, nhưng từ lúc vào nhà đến bây giờ, cô ấy nghe không ít người nhắc tới cái tên này.
Bất kể là ý tốt hay là giễu cợt, loại cảm giác bị người ta treo ở bên miệng xem là chuyện cười thật sự không tốt.
Dung Hiểu Hiểu không tiếp tục nói nữa.
Thừa dịp xem náo nhiệt thuận tiện giáo dục chị hai mình, chỉ một chút là được, quan trọng nhất vẫn là tiếp tục xem kịch.
Loại chuyện này nếu bị bắt, tất nhiên không có khả năng tùy tiện xử lý.
Dương Ngân và quả phụ Trần không muốn truy cứu, nhưng nhà chồng của quả phụ Trần nếu mặc kệ thì sẽ thành người đã chết, quả phụ Trần đến bây giờ vẫn là người nhà chồng, còn ở nhà chồng.
Cô ta còn có một người mẹ chồng ở đó.
Bà ta nghe được tin tức thì trực tiếp chạy tới, vung chổi đánh Dương Ngân một trận.
Về phần mẹ chồng quả phụ Trần rốt cuộc có biết nội tình hay không, người bên ngoài kia làm sao có thể biết.
“Được rồi được rồi, các người đều tách ra cho tôi.”
Náo loạn ra chuyện lớn như vậy, ba người đứng đầu đại đội đều chạy tới, La Kiến Lâm sai người giữ chặt đám người này: "Đừng đánh nữa, đánh tiếp thật sự sẽ xảy ra mạng người.”
Đám người bị kéo ra, Dương Ngân miệng đã hộc máu.
La Bảo Quân khí lực cũng không nhỏ, một quyền nện xuống đều dùng hết sức, đánh cho Dương Ngân mũi lệch, răng cũng rụng mấy cái.
Bà Chu cũng rất thảm, bị kẹp ở giữa hai người, thỉnh thoảng bị người này đá một cước, lại bị người khác vung một tay, chờ sau khi được người kéo ra, còn ngồi trên mặt đất giở trò, vừa một tay đấm ở trên mặt đất vừa kêu rên: “Đáng chết ngàn đao ah, cũng không nhìn bà lão tôi bao nhiêu tuổi, nếu như bị các người đánh bị thương đến tàn phế, hai tên nhóc thúi các người sẽ phụ trách sao?”
Phải bồi thường.
Bí thư La đi tới, ngồi xổm xuống đỡ người dậy: "Mẹ Kiến Dân, đứng lên nói chuyện.”
Nếu đổi lại là người khác, bà Chu bảo đảm tiếp tục gào khóc.
Nhưng ai bảo đây là tộc trưởng nhà chồng bà ta, ở trong La gia tộc rất có uy vọng, cho dù bà ta muốn làm bậy, bà ta cũng không dám làm loạn ở trước mặt người này.
"Mẹ Kiến Dân cứ yên tâm đi, bà cứ việc đến trạm y tế trên trấn kiểm tra, chi phí tôi và Dương gia sẽ chia đều." Bí thư La bảo đảm, lúc này tâm tình cảm thấy đặc biệt tốt, tiêu chút tiền vui vẻ cũng không phải không được.
Chuyện của Dương Ngân và góa phụ Trần bị bại lộ.
Vậy con trai ông không cần phải la hét mỗi ngày để cưới góa phụ vào cửa nữa.
May mắn, thật nên cảm thấy may mắn vì hôm nay náo loạn như vậy, bằng không nếu đã cưới vào, vậy con trai của ông chẳng phải sẽ thành con rùa xanh.
Đến lúc đó sinh thêm một đứa con trai hai đứa con gái, ai biết đứa nhỏ này là người Dương gia hay La gia.
Vừa nghĩ đã thấy đáng sợ, ông thiếu chút nữa thay người khác nuôi cháu trai.
Không khỏi nhỏ giọng cảm kích: "Mẹ Kiến Dân, lần này bà làm rất tốt.”
Nhưng rõ ràng là một phen cảm kích, nghe vào tai bà Chu lại có chút chột dạ.
Bắt được Dương Ngân là chuyện ngoài ý muốn, ban đầu bà ta muốn bắt La Bảo Quân đấy, nghĩ xem nếu hiện tại thật sự bắt được, đến lúc đó dù không bị xử phạt, La gia cũng sẽ thua ở mặt mũi.
Vừa nghĩ đến La Bảo Quân khắp nơi tìm tỗi mình, nếu cưới một quả phụ bà ta thiếu chút nữa vui vẻ.
Nhưng lúc này bí thư La vừa khen, bà ta lại cảm thấy bí thư La nhìn rõ tâm tư của mình, đang mỉa mai, làm sao còn dám nói cái gì nữa.
Trên người có đau đến đâu cũng phải nghẹn.
Bên này vừa trấn an xong, bên Cát Quế lại nhảy ra: "Công khai phán xét cũng được, còn đưa đến nông trường cải tạo thì không được, đại đội trưởng ông phải cứu con trai tôi a, nó bị quả phụ Trần lừa gạt."
"Được rồi, bà nói bị lừa thì là bị lừa sao, ai tin chứ." La Kiến Lâm nổi giận gầm lên một tiếng: "Tôi mặc kệ các người thương lượng như thế nào, nếu lại làm loạn thì đi trấn, nông trại lao động đang thiếu người.”
Lời nói của La Kiến Lâm khiến cả nhà Cát Quế càng thêm sốt ruột, Dương Ngân cũng không để ý đến vết thương trên mặt, lập tức quỳ gối cầu tình.
Bạch Mạn trong đám người nhìn vậy, trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, cô ta đi về phía bên kia, ở đó quả phụ Trần đang bị mẹ chồng mình kéo tóc đánh, hai đứa nhỏ chưa tới mười tuổi ngồi xổm ở bên cạnh khóc, nhìn rất thảm, nhưng Bạch Mạn biết, những người này đều không phải là người tốt.
Kiếp trước Dương Ngân và Thái Thiếu Anh kết hôn, nhưng vẫn lén lút qua lại với quả phụ Trần.
Chuyện xấu của hai người náo loạn ra nhưng bởi vì Thái Thiếu Anh không truy cứu nên cũng không giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận