Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 212. Chương 212

Đi chất vấn, Cát Quế còn cực kỳ không biết xấu hổ nói lướt qua sân chính là đồ của nhà bà ta.
Hơn nữa một ít chuyện nhỏ khác chồng chất lên nhau, Vương Quế Chi tức giận trực tiếp chặt một nửa cây đào, kết quả không bao lâu sau Cát Quế còn trách bà keo kiệt, tình nguyện lãng phí trái cây vô ích cũng không muốn chia sẻ.
Dù sao hai nhà ở gần, nhưng cũng không ít lần ồn ào, không ít náo loạn, quan hệ đặc biệt không tốt.
Lúc trước Dương Ngân cưới vợ, rõ ràng là một chuyện xấu xí đánh nát răng nuốt vào trong bụng, Vương Quế Chi lại nhẫn tâm, luộc một quả trứng gà đỏ đưa qua, nói là chúc mừng nhà bọn họ đại hỉ.
Thím Trần ra cửa, đầu tiên là đi xuống ruộng một chuyến.
Hỏi một vòng mới nghe được Vương Quế Chi đi chuồng heo, chờ bà đi qua nhìn, đã thấy Vương Quế Chi đang xách thùng nước rửa sạch cho heo, rửa sạch sẽ, một chút mùi hôi thối cũng không có.
Nhìn đến đây, bà lại nhịn không được trêu ghẹo: "Bà nói xem, việc của mình lười biếng không làm, lại hết lần này tới lần khác chạy tới nơi này làm việc.”
Không phải vậy sao?
Thời gian đi làm trộm chạy tới, không thừa dịp mà nghỉ ngơi, ngược lại thay người ta làm việc.
"Ôi chao, đây không phải là thuận tay sao." Vương Quế Chi không thèm để ý: "Hơn nữa, giúp thanh niên tri thức Tiêu thì làm sao, hôm trước nhà hắn gửi tới một hộp bánh ngọt, cũng không có chút keo kiệt nào mà chia cho tôi một cái.
Nói xong, nhấn mạnh: "Từ thủ đô đấy, đời này tôi ngay cả tỉnh thành cũng chưa từng đi qua, nếu không nhờ thanh niên tri thức Tiêu, tôi có thể ăn bánh ngọt thủ đô gửi tới sao."
Thủ đô có ý nghĩa rất lớn đối với họ.
Bất kể là chuyện gì, có thể dính vào bên cạnh thủ đô, đối với bọn họ mà nói ý nghĩa đặc biệt phi phàm.
Ví dụ như điểm tâm từ thủ đô gửi tới, Vương Quế Chi gặp ai cũng có thể nói một chút, bất kể là người đại đội, hay là thân thích nhà mẹ đẻ, ngay cả sau này con mình xem mắt, bà đều sẽ nói một câu với thông gia tương lai.
Chờ nói xong, người nghe được đều sẽ có vẻ mặt hâm mộ.
Thím Trần cũng vậy.
Trong hai mắt mang theo thần sắc hâm mộ.
Bà xem như hiểu được vì sao bên này luôn có người đến hỗ trợ.
“Thật sao, da vịt giòn như vậy, ngon không?”
"Ôi chao, nói đến nỗi tôi sắp chảy nước miếng rồi."
“Thanh niên tri thức Tiêu, cậu kể tiếp đi, thủ đô rốt cuộc có bộ dạng gì.”
Bên kia lều nhỏ có mấy người ngồi, vừa ăn đậu tằm đã xào xong vừa nghe thanh niên tri thức Tiêu nói chuyện thủ đô.
Những người xung quanh nghe rất say sưa.
Tiêu Cảng cũng ăn rất ngon.
Lần này đậu tằm không phải hắn móc ra, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thay vì chỉ có một mình hắn, có rất nhiều người khác lấy đồ ăn nhẹ từ trong túi ra.
Hôm nay người này lấy ra mấy miếng khoai lang chiên, ngày mai người kia lấy một nắm đậu tằm.
Không nhiều lắm, cũng chỉ rất nhỏ.
Những đồ ăn vặt này phần lớn đều vào miệng Tiêu Cảng, hắn ăn đến càng ngày càng thích những bà bà và các thím che chở hắn.
Nhận được đồ gia đình gửi đến, trước tiên đã cùng họ chia sẻ.
Thím Trần cũng không tiến về phía bên kia, mà đi vào chuồng heo nhỏ giọng nói với Vương Quế Chi: "Trong khoảng thời gian này bà có nghe được chuyện gì của Dương gia hay không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Thím Trần không thể nói quá rõ ràng: "Chính là Trần quả… không đúng, là chuyện Trần Hạ Mai sau khi gả vào Dương gia, giữa bọn họ chưa từng cãi nhau chưa từng náo loạn sao?"
Vương Quế Chi hồ nghi nhìn bà vài lần: "Có phải bà nghe thấy chuyện gì không?"
Thím Trần cũng không giấu diếm, gật gật đầu.
Lần này, Vương Quế Chi vứt thùng trong tay, kéo bà đi đến lều nhỏ, bộ dạng đặc biệt kích động.
Bà trực tiếp đẩy hai người ra, tìm một chỗ ngồi xuống.
"Vương Quế Chi, mông bà lớn như vậy sao lại cướp vị trí của tôi."
Người bị cướp vị trí không hài lòng.
Vương Quế Chi không để ý tới người đó, chờ sau khi ngồi xuống bà nhỏ giọng hỏi: "Có phải bà cũng phát hiện ra chuyện gì của người phụ nữ Trần Hạ Mai kia không, cứ như sợ người ta không biết vậy, hoàn toàn không biết tránh người, tôi không phát hiện cũng khó.”
"Quả phụ Trần?"
"Đâu còn là quả phụ Trần, đã là vợ Dương Ngân rồi."
"Các bà đừng xen vào, rốt cuộc là chuyện gì, Vương Quế Chi bà đừng mập mờ nữa, mau nói."
"Tôi không có mặt mũi mà nói." Vương Quế Chi vẻ mặt cổ quái.
Thím Trần gật đầu theo: "Tôi cũng không có mặt mũi nói, bà nói xem nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói cả nhà bọn họ mất mặt, ngay cả đại đội chúng ta cũng không còn mặt mũi.”
Vương Quế Chi phụ họa: "Không phải sao.”
Vừa nói lời này đã làm cho những người khác càng ngứa ngáy.
Rốt cuộc có chuyện gì có thể làm cho cả đại đội mất mặt theo?
Ít nhiều cũng có thể đoán được một phần, nhất định là loại này chuyện xấu xa không thể nói thẳng ra kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận