Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 128. Chương 128

Bạch Mạn đại phát lúc này lại rất khẩn trương, nhìn xung quanh vây quanh càng ngày càng nhiều người, cô ta luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm.
Đầu cơ trục lợi, bị bắt là tội lớn.
Cô ta thật sự không muốn vì chuyện này mà bị bắt đi.
Cắn nhẹ cánh môi, cô ta cầm lấy thịt lợn rừng đang trải trước mặt mọi người, định rời đi.
Nhưng động tác của cô khiến người bên cạnh không vui.
“Đồng chí, cô đang làm gì vậy?”
"Giá cả rẻ hơn một chút đi, thịt lợn rừng vừa dai vừa tanh nào có như mùi thịt lợn nhà, nếu cô bán rẻ hơn hai mao, tôi muốn."
"Đúng đúng, rẻ hơn một chút."
"Hương vị này thật nồng, còn không biết có ngon hay không, rẻ hơn hai mao chúng tôi sẽ mua một chút thử xem."
Bạch Mạn trên mặt có chút lạnh, sở dĩ vẫn cứ giằng co vì giá cả không đàm phán tốt.
Giá bảy mao năm một cân không tính là đắt, hơn nữa còn không cần phiếu thịt.
Thịt lợn rừng quả thật không thơm như thịt lợn nhà, nhưng hiện tại cũng không phải thời đại cứ có tiền là có thể mua được thịt, cho dù không thơm như lợn nhà thì cũng là thịt, xử lý một chút ăn vào miệng cũng là mùi thịt.
"Thấp nhất bảy mao một cân, các người không cần thì tôi sẽ đi." Bạch Mạn không muốn giằng co nữa, càng hấp dẫn nhiều người, cô ta càng nguy hiểm.
Vác giỏ trúc ở một bên lên, giống như muốn rời đi.
Sau đó, một người vội vã tiến lên, đưa tiền nói: "Tôi muốn tôi muốn, cho tôi mười lăm cân."
Bà nội cạnh đó vừa nghe lập tức không vui, nếu có người mua đối phương còn có thể giảm giá sao?
Vừa mới chuẩn bị mắng hai tiếng, nhưng khi thấy rõ người bên cạnh là ai, lời mắng người đến bên miệng trong nháy mắt nuốt xuống, nhưng vẫn nhịn không được âm dương quái khí hai tiếng: "Cổ Cúc, nhà cô phát tài sao, một lần mua nhiều thịt như vậy."
Nếu không phải nể mặt Cổ Cúc là nhân viên bán hàng của cung tiêu xã, bà ta thật sự sẽ mắng.
Cổ Cúc cũng mặc kệ bà ta có tức giận hay không: "Đồng chí, phiền toái tách túi cho tôi, một phần năm cân một phần mười cân, tôi mang cho thân thích.”
"Được." Bạch Mạn lưu loát lấy cân ra cân, sau khi cân xong thì đưa qua.
Có người mở miệng, phía sau tất nhiên sẽ thuận lợi hơn một chút.
"Cho tôi hai cân."
"Tôi muốn năm cân, cắt cho tôi chỗ béo."
"Thịt đùi tôi lấy, đồng chí cô để lại cho tôi."
Một người lại một người, nửa phiến thịt lợn rừng trong nháy mắt ít đi hơn phân nửa.
Bà nội kia nhìn nóng mắt, nhưng vẫn muốn rẻ hơn mới mua.
Bà ta chờ rồi lại chờ, muốn chờ đến cuối cùng chỉ có một ít còn lại bán không hết, bà ta lại trả giá.
Kết quả bên này vừa mới an tĩnh lại, đã thấy nữ đồng chí này lưu loát thu thập hết thảy trước mặt, vác giỏ trúc bước nhanh rời đi.
Bà nội kia muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng phía trước chạy trốn vô tung vô ảnh.
Nửa phiến thịt lợn rừng còn lại hai ba mươi cân.
Bạch Mạn cũng không đi nơi khác bán, mà cõng trở về đại đội.
Trên đường trở về, cô ta cứ do dự quyết định này có đúng hay không.
Cô ta cũng không muốn mạo hiểm, thật vất vả mới sống lại một lần, thật sự không muốn bức mình vào tuyệt cảnh.
Nhưng chính bởi vì sống lại một lần nữa, biết được tương lai sẽ phát sinh cái gì, cô ta mới muốn chuẩn bị trước.
Lúc ấy cùng gia đình náo loạn quá mức, lúc xuống nông thôn trên người cô ta căn bản không mang theo bao nhiêu tiền cùng phiếu, hiện tại mọi người trong nhà đều đã ra nước ngoài, muốn liên lạc cũng không cách nào liên lạc được.
Nói cách khác, hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cho nên mới lợi dụng những chuyện mình biết được kiếp trước để kiếm tiền.
Như thịt lợn rừng đựng trong sọt tre.
Cô ta biết đại đội bên cạnh có người chuyên làm loại chuyện này, trong khoảng thời gian này cũng vài lần tiếp xúc, cuối cùng mới đả thông quan hệ giữa một đầu tuyến.
Thịt lợn rừng lần này, chính là khảo nghiệm đối phương cho cô ta.
Hơn một giờ gần như bán hết, cũng coi như không tệ rồi.
Nhưng bỏ ra quá lớn, tiền lời lại quá thấp.
Thay vì trở thành tay sai thay người khác gánh chịu rủi ro, chi bằng tự mình chơi, còn có thể nắm được đầu to.
Nhưng…
Nếu chơi một mình.
Cô ta không có đủ tiền.
Bạch Mạn một đường từ thị trấn trở về đại đội.
Vừa đến cửa nhà, vẻ u sầu trên mặt Bạch Mạn đã tiêu tán, chạy về phía trước: " Đồng chí Dung.”
Dung Chính Chí quay đầu lại, đưa đồ trong tay qua: "Ghế cô đặt.”
Bạch Mạn không nhận lấy, mà khẽ cười: "Anh ở đây chờ tôi sao?"
"Không." Dung Chính Chí nghiêng đầu, cổ họng có chút khàn khàn, hắn để ghế xuống, không nói gì mà xoay người rời đi.
Nhưng chỉ hai câu nói chuyện, đã làm cho Bạch Mạn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Cô ta cũng không cảm thấy Dung Chính Chí mộc mạc ít nói có cái gì không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận