Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 154. Chương 154

Phàm là tài xế chạy đường xa đều biết, trên đường trở về mang theo một ít hàng hóa, chờ trở về bán đi, một chuyến kiếm được số tiền còn cao hơn tiền lương.
Mao Khương lần đầu tiên chạy một chặng đường dài như vậy.
Trước kia đường xa như vậy đều đi tàu màu xanh lá cây, lần này cũng bởi vì một số trục trặc, trong nhà máy không thể không sắp xếp xe tải xuất hành.
Hắn từ trước đến nay chính là người to gan, cũng biết cơ hội lần này đến không dễ dàng.
Nên nghĩ nhân cơ hội lần này làm ăn lớn, cùng Diêu Học Danh gom góp bảy tám trăm đồng, sau khi dỡ hàng ở phương bắc, nương theo danh tiếng trong nhà máy mà kết giao với các nhà máy khác, lấy một xe hàng hóa.
Cũng đã liên hệ với người thu hàng ở chợ đen quê nhà, một khi đến huyện thành có thể trực tiếp dỡ hàng giao dịch.
Lần này nếu kiếm được chính là tiền lương vài năm, tất nhiên nguyện ý mạo hiểm thử xem.
Một đường đi run sợ, lúc mua sắm cũng thật cẩn thận, hai người cho đến bây giờ cũng chưa từng ngủ một giấc an ổn, mắt thấy quá trình mua sắm mạo hiểm nhất đều vượt qua, chỉ cần một đường lái đến huyện thành là có thể thành công.
Nhưng bọn họ ai cũng không đoán được, xe lại tắt máy trên đường trở về.
Muốn sửa cũng không khó.
Cầm thư giới thiệu trong nhà máy, có thể tìm sư phụ địa phương tiến hành sửa chữa.
Nhưng hàng hóa trên xe thì sao?
Đầy một toa xe như vậy, một khi bị người ta truy cứu nguồn gốc, hai người bọn họ căn bản trốn không thoát.
Mao Khương tay run rẩy châm một điếu thuốc.
Trực tiếp tìm thợ sửa chữa quá mạo hiểm, hắn thật sự không dám đánh cuộc.
Hắn run rẩy nói: "Bán đi, không câu nệ giá cả, chỉ cần thanh toán ra ngoài là tốt rồi.”
Hắn và Diêu Học Danh đều có gia đình, muốn kiếm tiền có thể, nhưng tuyệt đối không thể bù bản thân mình vào, bằng không hai gia đình bọn họ đều bị hủy.
"Sao xử lý được, đây chính là lô hàng lớn mấy trăm, nếu thật sự muốn bán đi ít nhất có thể bán được hơn hai ngàn, làm sao có thể bán hết trong vài ngày." Diêu Học Danh gấp đến độ muốn chết: "Chẳng lẽ lại đi chợ đen, nhưng bên này chúng ta căn bản không quen thuộc, vạn nhất đụng phải một người ăn đen thì làm sao bây giờ?"
Mao Khương làm sao không hiểu.
Ban đầu nghĩ rằng lô hàng này có thể kiếm được nhiều tiền, hận không thể nhiều hơn một chút.
Hiện tại lại cảm thấy hàng quá nhiều, nhất thời nửa xe cũng căn bản không bán được.
Hắn lo đến gãi gãi đầu, đang muốn nói cái gì đó thì phía sau truyền đến âm thanh cạch cạch.
Họ hoảng sợ quay đầu thì phát hiện ra rằng âm thanh phát ra từ một đồng chí nữ gõ vào toa xe.
Sắc mặt Mao Khương càng thêm khó coi, không chắc lời nói của bọn họ có bị người này biết hay không.
Diêu Học Danh càng hít sâu vào, giống như đối phương vừa mở miệng hắn sẽ ngất đi.
"Tôi muốn mua hàng của các anh." Người tới mở miệng, trực tiếp lấy tiền trong ba lô ra: "Nơi này là tám trăm đồng, tôi muốn hai phần ba hàng hóa chỗ này của các anh.”
Hai người Mao Khương làm thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương lại tới mua hàng.
"Bán bán bán" Diêu Học Danh kéo kéo áo của Mao Khương, hận không thể để hắn lập tức đáp ứng.
Tuy rằng tám trăm đồng mua hai phần ba hàng hóa, nhìn so với dự kiến ít hơn nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì tám trăm đồng đã hồi vốn, còn lại một phần ba có thể kiếm được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
So với bán lỗ ra ngoài thì tốt hơn nhiều.
Mao Khương lại ngăn hắn lại, nghi hoặc nói: "Sao cô biết chỗ tôi có hàng."
Xe tải gặp trục trặc là ngoài ý muốn, cho dù người này nghe được bọn họ nói, cũng không có khả năng tự nhiên lại mang theo nhiều tiền như vậy.
"Giữa chúng ta chỉ có giao dịch, không truy cứu tình huống của song phương."
Mao Khương cắn răng: "Được, cô muốn hàng gì?"
Hắn mua chủ yếu là lông thú và vải, cũng như một số đồ thổ sản.
Đồ thổ sản có nấm khô, mộc nhĩ khô không đáng giá, cũng có nhung hươu và sâm núi tương đối hiếm.
Mao Khương giữ đồ thổ sản trân quý lại, mấy thứ này không lớn, đến lúc đó giấu ở một vị trí nào đó trong xe tải, cũng sẽ không làm người ta chú ý.
Những thứ này hắn kiếm được không nhiều lắm, ở Đông Bắc không tính là đồ chơi đáng giá gì.
Nhưng đưa vào miền Nam thì trở thành mặt hàng hiếm, giá cả có thể tăng lên không ít.
Vừa vặn, Bạch Mạn đối với những thứ này cũng không có hứng thú, cô càng thiên về mấy loại thổ sản không đáng giá cùng với lông thú, lại muốn một nửa vải vóc.
Đúng vậy.
Ở chỗ này ôm cây đợi thỏ chính là Bạch Mạn.
Bạch Mạn đã từng đọc lịch sử làm giàu của một tỷ phú.
Vị tỷ phú này đặc biệt tự kỷ, ở tuổi trung niên xuất bản một quyển tự truyện, thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn để làm một bộ phim.
Tìm các ngôi sao lưu lượng hot nhất lúc bấy giờ về đóng, kết quả bộ phim này thất bại thảm hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận