Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 180. Chương 180

Ba người trước mặt đều có chút kinh ngạc.
Thứ nhất là kinh ngạc Dung Hiểu Hiểu trong tay còn có vải vóc, sau đó cũng thấy kỳ quái vì sao cô không thèm để ý chuyện của chị hai mình, ngược lại nói đến chuyện vải vóc
"Muốn muốn, lúc trước tôi chưa mua được, lần này nhất định phải bán cho tôi." Bà nội Ma Tử cũng không tâm chị em họ xảy ra chuyện gì, mua vải mới quan trọng.
Dung Hiểu Hiểu không để ý tới bà ta, tiếp tục nói với Tần Tuyết Hoa: "Giá cả vẫn như cũ, ba mẹ bảo em mang vải đến nơi này cũng không phải vì kiếm tiền, chỉ là muốn tạo quan hệ tốt với mọi người trong đại đội, cũng đỡ cho chị em bọn em bị người ta bắt nạt.”
Nói xong, ý cười trên mặt cô càng sâu hơn một chút: "Mong chị Tần giúp em sàng lọc một chút, loại người miệng không thể ra cửa như bà nội Ma Tử, cho dù giá tiền tăng gấp đôi em cũng không bán.”
Còn hai phần ba số vải mua từ Mao Khương.
Vốn cô không có ý định thanh lý nhanh như vậy.
Nếu bây giờ phải náo loạn một hồi, vậy vì sao không gia tăng lợi thế cho các cô.
Muốn mua vải tốt nhất với giá rẻ nhất.
Được chứ, được chứ.
Vậy thì làm ơn miệng phải sạch sẽ.
"Dựa vào cái gì" Bà nội Ma Tử không vui, vừa định nói cái gì đã bị người xung quanh ngăn lại.
Vừa nghe thấy thanh niên tri thức Dung bên này còn có vải vóc, bất kể là người mua được, hay là người chưa mua được đều vây quanh, chủ động giúp cô ngăn cản phiền toái.
“Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc đó là đồ của người ta, muốn cho ai thì cho người đó, bà có thể có ý kiến gì?”
"Đã sớm nói với bà rồi, miệng đừng nói lung tung, hiện tại chịu thiệt thì có thể trách ai, còn không phải trách miệng mình không sạch sẽ."
"Thanh niên tri thức Dung cô yên tâm, chúng tôi đều là người rõ ràng, cũng không phải người khác nói bậy cái gì thì chúng tôi cũng sẽ tin."
Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía người này, thấy vậy da đầu đối phương tê dại, còn cho rằng có phải mình nói sai hay không, nghĩ có nên bù đắp vài câu hay không, tránh cho thanh niên tri thức Dung cũng không bán vải của mình.
Đang muốn mở miệng, chợt nghe thanh niên tri thức Dung nói: "Có thể cho tôi mượn cái gánh của bà được không?"
"Có thể nha, cô cứ việc lấy đi dùng." Bà thím không nói hai lời, lập tức đưa cái đòn gánh trên vai qua.
Dung Hiểu Hiểu đưa tay nhận lấy.
Đầu tiên là cầm trong tay cân nhắc, sau đó đi thẳng về phía ruộng.
Động tác này của cô, khiến người ta không hiểu tại sao.
Ngay khi cô nhảy xuống cánh đồng, một người kinh ngạc hô: "Cô ấy không phải là đi đánh nhau chứ."
"Mau mau mau, mau đi giúp một tay." Tần Tuyết Hoa vừa nghe, nóng nảy muốn chết: "Cô ấy là một cô gái nhỏ, làm sao đánh được thanh niên tri thức Phòng, mau nhanh chóng đi hỗ trợ, cũng không thể để cho cô ấy bị bắt nạt.”
Cô ấy vừa nói xong, một người lập tức vọt tới.
Người này không phải ai khác, chính là bà nội Ma Tử lúc trước nói lung tung, nếu trong tay thanh niên tri thức Dung không có vải vóc còn chưa tính, nhưng rõ ràng cô ấy còn đang đổi, nhưng mình lại không đổi được, vậy trong lòng đừng nói có bao nhiêu khó chịu, nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen mới được.
Dung Hiểu Hiểu lúc này đã đi tới trước đám người.
Phía trước chen chúc mấy vòng người, căn bản không chen vào được.
Dung Hiểu Hiểu lấy cái gánh tìm một vị trí cắm vào, trên tay dùng sức, đẩy đám người ra hai bên, lộ ra vị trí một người.
“Ai a, không thấy nơi này có người sao?”
"Ôi chao, nhường chút, bên này có người đang đẩy tôi."
“Ai sức lớn như vậy chứ?”
Người góp vui nghiêng đầu nhìn, thấy là một cô gái trắng trẻo, trên mặt còn mang theo một nụ cười mềm mại, nhìn cực kỳ lấy lòng.
Nhưng, người này sao lại rất lạ mắt.
Đại đội của bọn họ từ khi nào lại xuất hiện một người như vậy
“Đây là em gái của thanh niên tri thức Ngô đúng không.”
"Đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy muốn tới làm chỗ dựa cho chị gái mình.”
“Cầm một cái gánh, không phải là tới đánh nhau chứ?”
"Chúng ta có nên ngăn cản hay không, hai đồng chí nữ đừng để bị chịu thiệt." Có người nhìn không được, nhìn đồng chí này đi đến giữa đám người, nghĩ thật sự đánh nhau nhất định là đồng chí nữ chịu thiệt, nên nghĩ có nên đi giúp đỡ hay không.
Đột nhiên, người đàn ông do dự kia mở to mắt.
Anh ta đã thấy gì kia.
Anh ta nghe thấy gì nữa.
Anh ta nhìn thấy nữ đồng chí nhu nhược này trực tiếp vung gánh, nhẹ nhàng đánh vào vị trí chân trái thanh niên tri thức Phòng.
Anh ta chỉ nghĩ chắc cũng không đau không ngứa.
Kết quả bọn họ nghe được rắc một tiếng, ngay sau đó sắc mặt thanh niên tri thức Phòng vặn vẹo, buông tay thanh niên tri thức Ngô ra, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất.
Không đợi hắn thống khổ kêu rên, nữ đồng chí nhu nhược kia lại nhấc chân đạp về phía sau lưng thanh niên tri thức Phòng, đạp đối phương trực tiếp ngã xuống phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận