Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 74. -

Chương 74
Thạch Nghênh Dung rất tham lam, sẽ nghĩ hết biện pháp chiếm tiện nghi của người khác, một khi bị người ta bắt được, chẳng những không chột dạ còn hợp tình hợp lý.
Cho nên ở kiếp trước, cô ta và Thái Thiếu Anh rất thân thiết.
Thái Thiếu Anh tính tình ôn hòa, sẽ không dễ dàng phát sinh cãi vã với người khác, cho dù là chịu ủy khuất cũng chỉ biết nhịn, khi làm mỗi một việc đều luôn thay người khác suy nghĩ.
Ở chung một thời gian dài, Bạch Mạn thật sự coi cô là người của mình.
Nhưng về mặt tình cảm, cách làm người của Thái Thiếu Anh quá khiến người ta tức giận, bất luận nói thế nào cũng không thể làm cô ấy tỉnh táo lại.
Hiện tại tình cảnh này, kiếp trước cũng từng xuất hiện qua.
Bà mẹ chồng độc ác như vậy, người đàn ông không đáng tin cậy như vậy, một thời gian ngắn sau Thái Thiếu Anh lại còn nguyện ý gả tới.
Sau khi gả tới đây, mỗi ngày đều bị chửi bới, làm trâu làm ngựa cho Dương gia, hết lần này tới lần khác cô ấy còn không oán không hận, thậm chí chuyện xấu của Dương Ngân và quả phụ đại đội nháo ra, cô ấy thương tâm thì thương tâm, nhưng vẫn nguyện ý sinh con thứ hai cho Dương Ngân.
Bạch Mạn thật sự là nghĩ không ra.
Sau vô số lần tức giận và bất đắc dĩ, cô ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thái Thiếu Anh.
Vốn đời này cũng không có ý định tiếp xúc với cô ấy, kiếp trước khuyên không lại, đời này cũng khuyên không lại.
Nhưng nhìn bộ dạng chật vật của Thái Thiếu Anh, cuối cùng cô ta vẫn không đành lòng.
Trong lòng cũng tự nhủ, đây là lần cuối cùng, nếu hôm nay Thái Thiếu Anh không muốn rời đi với mình, vô luận sau này xảy ra chuyện gì, cô ta cũng sẽ không phản ứng.
"Vì sao không phản bác, người sai căn bản không phải là cô, rõ ràng là Dương Ngân lừa cô, hắn chưa từng nói mình đang có đối tượng, nói với cô Thái Liên Hoa là em họ của hắn. Rõ ràng là Vệ Đông phụ lòng cô, ở trong đại đội, lần nào anh ta làm việc cũng lười biếng, rõ ràng cô là người có thể chịu khổ nhất, là Vệ Đông không chịu nổi sự vất vả của thanh niên tri thức, đánh chủ ý với một số người.”
"Cô im lặng."
"Cô nói nhảm gì vậy."
Tiếng quát lớn của hai người đàn ông vang lên.
Khi Thái Thiếu Anh bị nhục mạ và chửi bới, hai người đàn ông này, một người chưa từng nghĩ đến việc che mưa che nắng cho cô ấy, một người giả vờ thâm tình buồn bã, chưa bao giờ lớn tiếng lên tiếng thay cô ấy.
Thì ra không phải là người câm, chỉ là không muốn mở miệng.
Bạch Mạn lười phản ứng với hai tên cặn bã này, mà tiếp tục nhìn chằm chằm Thái Thiếu Anh đang yên lặng rơi lệ.
Vệ Đông nhảy ra trước: "Cô đây là đang vu khống người khác, tôi là người ngay thẳng, cô dựa vào cái gì mà vu khống tôi?"
Dương Ngân lao ra theo, vốn lớn lên đã cường tráng, nhìn bộ dạng hùng hổ của hắn giống như muốn đánh người: "Nói giống như cô đã gặp qua, lúc đó cô còn chưa tới đại đội, làm sao cô có thể biết mà nói bậy bạ, đừng tưởng rằng tôi không đánh phụ nữ?"
Ba người giằng co, ánh mắt giao nhau giống như bốc lên điện quang, sấm chớp.
Mà đúng lúc này, một người đặc biệt khổ não, dùng âm thanh ai cũng có thể nghe được thì thầm: "Chuyện này, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, rốt cuộc nên tin ai đây?"
Vừa nói xong, cũng không đợi những người khác đáp lại, Dung Hiểu Hiểu đã tự mình cho mình đáp án.
Giương cao giọng nói giòn tan: "Có rồi, tìm một ít nhân chứng để chứng minh, không phải là có thể biết ai nói thật ai nói dối rồi sao."
Dung Hiểu Hiểu nghiêng đầu, đặc biệt nhu thuận hỏi: "Thím Tiền, lời này của cháu nói đúng không?"
Tiền Xuân Phượng kỳ thật không muốn xen vào chuyện của những người này.
Một bên là người của đại đội, một bên là thanh niên tri thức.
Náo loạn như vậy bọn họ cũng sợ mất thể diện của đại đội.
Nhưng bây giờ khi được hỏi đến mình, bà cũng chỉ có thể đáp ứng: "Đúng vậy, cô nói đúng.”
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng nghĩ chắc là không có người nào sẽ ngốc trực tiếp đứng ra.
Dung Hiểu Hiểu cũng nghĩ như vậy.
Những gì cô phải làm là kéo nhiều người hơn xuống nước.
Loại chuyện này cô làm nhiều rồi, đang muốn mở miệng thì ai cũng không nghĩ tới lại có một người ngốc chủ động đứng ra.
"Vệ Đông đã đuổi theo tôi." Viên Hinh trong đám người ưỡn ngực, trên mặt đặc biệt cao ngạo: "Tặng tôi một cái khăn trắng còn nói là mua từ thành phố lớn, thật sự coi như tôi là cô gái nhỏ dễ lừa gạt, một cái khăn tay đã muốn lừa gạt tôi."
Lúc nói chuyện, chị dâu bên cạnh không ngừng kéo ống tay áo cô ta, thấp giọng ngăn lại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, mau câm miệng đi!"
"Vì sao em không thể nói" Viên Hinh chẳng những không câm miệng, giọng ngược lại còn lớn hơn một chút: "Em lại không sai, người sai là Vệ Đông, hắn rõ ràng có đối tượng còn theo đuổi em, thật sự quá không biết xấu hổ."
Nói xong, ánh mắt lại nhịn không được nhìn lên người Bạch Mạn.
Cô ta nói những chuyện này cũng không phải giúp thanh niên tri thức Thái chứng minh cái gì, cô ta muốn nói cho Bạch Mạn biết mình cũng có người theo đuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận