Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 153. Chương 153

La Đông cười: "Cũng chưa có hiệu quả, sao anh biết có thể thành công?"
La Hạ nói rất nghiêm túc: "Đương nhiên có thể thành, bằng không bốn con heo của đại đội sao có thể nuôi được tốt như vậy, sao đại đội có thể ăn cá nhiều như vậy. Thanh niên tri thức Dung không có chuyện gì không làm được.”
Rõ ràng, người này đã trở thành fan hâm mộ số một của ai đó.
La Kiến Lâm ở một bên không nói gì.
Nhưng sự im lặng của ông làm sao không phải là đồng ý với đứa con trai thứ hai chứ.
Dư quang La Hạ liếc nhìn cha một cái, do dự một hồi vẫn mở miệng: "Em trai, chuyện công việc của em chuyển biến thế nào rồi?"
La Đông cười khổ một tiếng: "Rất khó.”
Ở xưởng đồ chơi, các điều kiện đều bày ra đó, hắn không tính là số một cũng không đứng cuối cùng, thuộc loại trung bình ở giữa.
Năng lực không xuất chúng, không có kỹ thuật, càng không có nhân mạch lợi hại, cho dù lúc làm việc cần cù chăm chỉ, cho tới bây giờ cũng không lười biếng, nhưng hắn vẫn thuộc loại khiêm tốn.
Trong nhà máy, siêng năng không làm cho một người tỏa sáng, bởi vì có quá nhiều người như vậy, hắn đã bị nhấn chìm trong nhóm người này.
Hơn nữa, chiến hữu của cha cũng chỉ là đội trưởng trị an trong xưởng, chú Lục có thể giúp hắn vào nhà máy đã ra lực rất lớn, đối với việc chuyển lên chính thức của hắn, cũng là bất lực.
Huống chi người ta cũng có người nhà của mình, làm sao có thể thay hắn phí tài phí nhân tình.
Cho dù chú Lục nguyện ý, cha hắn cũng sẽ không tiếp nhận, bằng không nhân tình này thật sự quá lớn, lớn đến nỗi nhà bọn họ cũng không biết nên trả như thế nào.
La Đông thở dài nói: "Chịu đựng thôi, rèn luyện tư chất vài năm, có lẽ có thể xoay chuyển được.”
La Hạ lại nhìn thoáng qua cha mình, xác định ông ấy không có giấu hiệu tức giận, mới mở miệng: "Em có biết con rể ba của Chu bà bà không?"
"Biết ạ." La Đông gật đầu, có chút kỳ quái vì sao anh hai lại hỏi như vậy: "Anh ấy cũng làm công nhân tạm thời ở xưởng đồ chơi, nhưng ở bộ phận khác nhau, thỉnh thoảng cũng có thể gặp được.”
La Hạ lại liếc mắt nhìn cha một cái.
Liên tiếp bị nhìn vài lần, La Kiến Lâm trực tiếp tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Muốn nói thì nói đi, một người đàn ông mà cứ dài dòng như vậy."
La Hạ cười, đây không phải là sợ cha không đồng ý sao.
Nhưng cha đã mở miệng, hắn cũng nói thẳng: "Thanh niên tri thức Dung anh vừa nói với em, cha cô ấy là một công nhân rèn cấp sáu, đã dạy qua một ít kỹ thuật cho cô ấy, ý của Chu bà bà là muốn nhờ thanh niên tri thức Dung dạy con rể bà ấy, như vậy ở trong xưởng có lẽ có thể được coi trọng.”
La Kiến Lâm chen vào: "Không phải cấp sáu, đã thăng thành công nhân cấp bảy rồi.”
La Đông không khỏi thận trọng hẳn lên.
Bây giờ anh ta đang ở xưởng sản xuất đồ chơi, làm công việc mà ai cũng có thể làm, nhưng nếu mình có thể học kỹ thuật, nếu khi nhà máy cần tuyển dụng công nhân kỹ thuật, mình có thể có ưu thế.
La Hạ cũng nghĩ như vậy, lúc này mới cố ý nhắc nhở em trai: "Anh cảm thấy em có thể thử xem, mặc kệ có thể vì vậy mà được chuyển lên chính thức hay không, học một kỹ thuật trong tay không phải là chuyện xấu.”
Trong lòng La Đông lập tức đưa ra quyết định, trưng cầu ý kiến của cha: "Ba, con muốn thử xem.”
La Kiến Lâm nếu đã cho con trai nói chuyện này ra, tất nhiên sẽ không có ý định ngăn cản, nhưng ông vẫn dặn dò: "Con muốn học thì học, nhưng ba phải nói rõ ràng cho con, tuyệt đối không thể dùng thân phận của ba đi áp người, thanh niên tri thức Dung nguyện ý tất nhiên tốt, nhưng nếu cô ấy không đồng ý con cũng đừng ép buộc người ta.”
Nói xong, hừ nói: "Nếu như bị ba biết, ba sẽ cắt đứt chân chó của con.”
La Đông bất đắc dĩ cười cười: "Ba, con không phải người như vậy.”
Nhưng người trong nhà đồng ý là tốt rồi, hắn phải ngẫm lại nên làm thế nào để nhờ được thanh niên tri thức Dung.
….
“Thế nào vẫn không thể mở sao?”
"Không thể." Một người đàn ông gầy gò từ dưới gầm xe chui ra, vẻ mặt phiền não lại mang theo một tia khủng hoảng: "Mẹ nó, sao lại hỏng nửa đường, nếu bị người ta phát hiện hai chúng ta sẽ chết chắc rồi.”
"Không thể sửa sao?" Đồng bọn cũng bộ dáng sốt ruột.
"Có thể ah, nhưng không thể sửa xe chỗ này được" Mao Khương trực tiếp buông tay: "Nếu bị người ta phát hiện hàng trên xe, hai chúng ta đều phải vào tù."
Diêu Học Danh trong nháy mắt tái nhợt: "Vậy làm sao bây giờ tôi cũng không thể ngồi tù, cậu cũng biết đứa nhỏ của tôi vừa mới sinh ra, tôi mà đi vào nhà tôi sẽ bị hủy toàn bộ.”
Mao Khương lau mặt, tay khẽ run rẩy, chính hắn cũng cực kỳ khủng hoảng.
Lần này giao hàng cho nhà máy, hai người bọn họ lái xe tải từ nam ra bắc, dỡ hàng của nhà máy sau đó có thể đi xe trống trở về.
Từ nam ra bắc, lại là xe rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận