Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 59. -

Chương 59
Mà hai người bọn họ đều họ Dung, Dung gia cùng Dung gia ít nhiều cũng có chút quan hệ họ hàng, hai người này vô luận như thế nào cũng sẽ không ở bên nhau.
Cho nên, cho dù không xác định thân phận của Dung Hiểu Hiểu, cô cũng sẽ không phải là đối thủ cạnh tranh của cô ta.
“Tôi không nghĩ tới cô lại là cháu gái Dung bà bà, cô biết chuyện này từ khi nào?”
Dung Hiểu Hiểu thành thật trả lời: "Nhờ thím Trần, bà ấy nói với tôi một ít tình huống của nhà Sửu Ngưu, vừa vặn có chút tương tự với những điều tôi nghe được từ ba mình, cho nên mới tới cửa xác nhận.”
"Thì ra là như vậy." Bạch Mạn chậm rãi trả lời, giống như hiểu ra: "Vậy cô rất may mắn.”
Có thể là thân thích của hai bà cháu Dung gia, cho dù mấy năm gần đây trải qua gian nan, nhưng sau khi vượt qua là có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Dung Hiểu Hiểu nghiêng đầu.
Không hiểu được may mắn ở phương diện nào.
Sau những lời này, hai người có vẻ có chút yên tĩnh, không nói gì với nhau nữa.
Mãi cho đến khi phía trước có một người nổi giận đùng đùng chạy tới, nhìn hai người, lớn tiếng hỏi: "Các người ai là Bạch Mạn?"
Dung Hiểu Hiểu không chút do dự, nhấc chân lui về phía sau nửa bước.
Lần này, người tới không hề tức giận nhìn hai người nữa, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Mạn: "Cô chính là Bạch Mạn."
Bạch Mạn: "…"
"Cô chính là đối tượng của Thịnh Tả Nguyên" Viên Hinh đánh giá người này từ trên xuống dưới, rất muốn tìm ra nhược điểm cơ thể trên người người này.
Có thể phát hiện từ diện mạo cùng ăn mặc mà xem, hoàn toàn không tìm sai người.
Điều này làm cho Viên Hinh kiêu ngạo như thế càng không có cách nào tiếp nhận.
Cô ta là con gái út của kế toán đại đội, cho dù sinh ra trong nhà nông, nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa từng chịu khổ, những người cùng tuổi khác, ai mà không phải sớm xuống đất làm việc, ai mà không phải mặc quần áo vá giặt đến trắng bệch.
Cô ta lại có thể không làm gì, trong nhà nuông chiều cô ta, ngay cả những người ngoài khác đều nói con gái út nhà kế toán lớn lên đoan chính, giống như cô gái trong thành.
Rất nhiều chàng trai vừa liếc mắt nhìn cô ta đã lập tức đỏ mặt.
Nhưng Viên Hinh nhìn không vừa mắt bọn họ.
Từ nhỏ cô ta đã muốn gả vào thành, nhưng cô ta có tốt đến đâu cũng không thể trở thành người trong thành.
Mắt thấy tuổi càng lúc càng lớn, nếu không tìm được đối tượng thì sẽ trở thành gái già, xem mắt nhiều lần như vậy, Viên Hinh lại không để ý một ai, đang nghĩ có nên chấp nhận hạ tiêu chuẩn hay không thì cô ta gặp được Thịnh Tả Nguyên.
Cô ta không xa lạ gì với thanh niên tri thức trong đại đội.
Thỉnh thoảng cũng có thể gặp mặt mấy lần, tuy rằng những người này đều là người trong thành, nhưng làm việc lại không so được với mấy người thanh niên đại đội, nếu thật sự gả qua đảm bảo sẽ chịu khổ theo.
Nhưng thanh niên tri thức Thịnh thì khác.
Cô ta bị thanh niên tri thức Thịnh mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ta chưa bao giờ gặp một người thanh niên nào đẹp như vậy, không chỉ trông đẹp, ăn mặc còn tốt.
Viên Hinh nghe các bà thím khác nói, quần áo trên người thanh niên tri thức Thịnh cộng lại cả bộ sợ là mấy chục đồng.
Hơn nữa còn không chỉ có một bộ.
Mỗi lần gặp thanh niên tri thức Thịnh, quần áo trên người anh ta đều không giống nhau.
Cũng không biết mang theo bao nhiêu quần áo tới đây, nghĩ gia cảnh của hắn chắc chắn không tệ.
Lúc đó cô ta đã nảy sinh ý định.
Cho dù là thanh niên tri thức, đi theo người có điều kiện tốt như vậy, gả qua cũng sẽ không chịu khổ.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cô ta lại tìm cơ hội tiếp xúc với thanh niên tri thức Thịnh. Anh ấy rất khách khí với cô ta, nhưng cũng chưa từng cự tuyệt cô ta tiếp xúc, điều này khiến cô ta nảy sinh chút kỳ vọng, nghĩ thanh niên tri thức Thịnh có phải cũng thích cô ta hay không.
Nhưng Viên Hinh thật không ngờ, sau khi cô ta nhắc tới với gia đình, lại được thông báo Thịnh Tả Nguyên đã có đối tượng, không nghĩ gì mà chạy ra khỏi nhà, cô ta ngược lại muốn nhìn xem người như thế nào mới xứng với thanh niên tri thức Thịnh.
Ngoại trừ không phải người trong thành ra, Viên Hinh không cảm thấy mình kém ai.
Nhưng bây giờ nhìn thanh niên tri thức Bạch trước mắt, trong lòng đột nhiên nảy sinh nản lòng thoái ý.
Nhưng khi trong đầu hiện lên bóng dáng Thịnh Tả Nguyên, thoái ý lại tiêu tán, nhịn không được âm dương quái khí mở miệng: "Vừa nhìn đã biết cô không phải người có thể làm việc, thanh niên tri thức xuống nông thôn để làm việc chứ không phải đến hưởng phúc."
Bạch Mạn hơi híp mắt: "Tiểu đội trưởng không nói tôi làm việc không cố gắng, cô có tư cách gì mà nói."
Lời này của cô ta thật đúng là không giả.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta không phải là người có thể làm việc, người nhà không nỡ để cô ta xuống nông thôn, cũng cảm thấy cô ta sinh ra đã được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể làm được những công việc nặng nhọc này. Kiếp trước không phải cũng vậy sao.
Dù có khổ đến đâu, công việc bẩn thỉu đến đâu cô ta cũng đã làm qua, cắn răng cũng có thể vì mình mà chống đỡ một mảnh trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận