Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 95. Chương 95

Chương 95
Nghe những lời này có vẻ không liên quan gì đến Phòng Cao Dương.
Dung Hiểu Hiểu cũng không có cắt đứt lời của cô ấy, mà là nghiêm túc nhìn người trước mắt.
So với lúc tách ra khỏi trấn, chị hai thật sự thay đổi rất nhiều.
Đen hơn không ít, người nhìn cũng gầy đi rất nhiều, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra trên mặt chị ấy toàn là mệt mỏi, hơn nữa hai tay kia.
Trước đây khi ở nhà, bốn anh chị em thay phiên nhau làm việc nhà.
Chia sẻ, mỗi người dùng tay nhiều nhất là khi cầm bút viết.
Khi đó, đôi tay chịa áy trắng múp, nhìn đặc biệt đẹp mắt, sờ lên rất mềm mại, cảm giác đặc biệt thoải mái.
Và bây giờ thì sao.
Lúc vừa mới đến hậu viện, cô nắm tay chị hai đi về phía trước.
Lúc ấy cũng có chút kinh ngạc, hai tay kia đều thô ráp đến mức làm đau lòng bàn tay cô.
“Chị và Phòng Cao Dương được chia thành một tổ, cùng tổ bọn chị còn có một bà thím địa phương, bà thím kia ỷ vào bọn chị vừa mới tới đại đội, da mặt lại mỏng, thỉnh thoảng tìm một cái cớ lười biếng không làm việc, bà ta không làm việc thì chị và Phòng Cao Dương phải làm.
Ngô Bình Tuệ chậm rãi nói về những ngày sau khi về quê.
Đối mặt với sự lười biếng của bà thím, họ không thể làm gì được.
Bà thím kia lúc thì nói eo già của mình không được rồi, lúc thì nói đứa nhỏ trong nhà khóc nháo, lúc nói những lời này vẻ mặt xấu hổ, lôi kéo tay bọn họ liên tục xin lỗi.
Nếu đổi lại là một người cứng rắn lười biếng, có lẽ cô ấy đã lấy hết dũng khí đối kháng, nhưng nhìn bà thím mặt đã sắp khóc, trong lòng bất mãn cũng chỉ có thể nhịn.
Nhịn một lần hai lần, đổi lại chính là đối phương không kiêng nể gì nữa.
Bọn họ không phải không náo loạn đến bên đại đội trưởng.
Nhưng mỗi khi đại đội trưởng tới bà thím kia luôn lăn lộn, náo loạn đến đại đội trưởng cũng không có biện pháp, cuối cùng ngay cả lấy cớ cũng không tìm cũng không tới làm việc trong ruộng nữa, đến rồi cũng chỉ làm bộ làm dạng như vậy.
Bà thím này không làm, vậy chỉ có thể là cô và Phòng Cao Dương làm.
Vốn công việc đã rất mệt mỏi, hiện tại còn phải hai người làm phần việc cho ba người, ngẫm lại cũng biết có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng khó khăn đến đâu cũng phải tiếp tục làm.
Bà thím kia là xã viên sinh ra và lớn lên trong đại đội, còn có một ít quan hệ thân thích với đại đội trưởng, bà ta có thể ỷ vào thân phận mà chơi xấu, nhưng bọn họ không được.
Chỉ là cô ấy làm thế nào cũng không nghĩ tới, ngay lúc cô ấy cắn răng kiên trì…
Nói đến đây, Ngô Bình Tuệ có chút phát điên: "Chị thật không nghĩ tới Phòng Cao Dương sao lại yếu như vậy, bên chị cào ba thước đất, bên kia hắn còn chưa tới một phần ba của chị. Chị nói kiên trì một chút nữa, hắn nói phải nghỉ ngơi. Chị nói bắt đầu công việc chúng ta phải cố gắng làm việc, hắn nói thắt lưng hắn không được nên nhờ chị thay hắn làm, chị...”
Sau đó cô ấy không thể nhịn được mà âm thầm mắng chửi.
Người này hoàn toàn khác với Phòng đại ca cô ấy quen biết trước kia.
Trong trái tim cô ấy, Phòng đại ca là người vĩ đại, thiện lương, siêng năng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, là người có thể dùng vô số từ ngữ tán thưởng để hình dung.
Nhưng ngay sau khi về nông thôn.
Bóng dáng cao lớn của Phòng đại ca trong lòng cô ấy trong nháy mắt sụp đổ, cô ấy chỉ nhìn thấy một kẻ hèn nhát giống như bà thím chơi xấu kia.
Lúc làm việc không ra toàn lực, một mảnh đất lớn như vậy lại muốn để cô ấy một mình làm xong.
Sẽ tìm đủ loại lý do để từ chối nhiệm vụ làm việc, nhưng khi tiểu đội trưởng đến kiểm tra lại biểu hiện ra bộ dạng hắn rất có năng lực.
"Phốc"
Dung Hiểu Hiểu thật sự không nhịn được liền bật cười, nhìn ánh mắt rất bất mãn của chị hai, cô còn muốn nhịn cười lại.
Nhưng nhịn không nổi, cuối cùng ôm bụng cười ha ha không ngừng.
Ngô Bình Tuệ tức giận trừng mắt nhìn cô: "Có cái gì buồn cười sao. Phòng Cao Dương quả thật không thể làm việc, nhưng hắn cũng sẽ không đánh phụ nữ như em nói.”
"Ôi, đã như vậy mà chị còn định che chở." Dung Hiểu Hiểu trực tiếp liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Anh ta quả thật không đánh phụ nữ, anh ta chỉ biết đem tất cả công việc khổ nhất mệt mỏi nhất đẩy cho cô gái đó làm mà thôi.”
Ngô Bình Tuệ trầm mặc.
Lời này thật sự không có cách nào phản bác.
Thật ra lúc ban đầu cô ấy không tin Phòng Cao Dương là người như vậy.
Nếu có người nói với cô ấy, cô sẽ không bao giờ tin điều đó.
Nhưng những chuyện này một khi là chính mình tự trải nghiệm, có thể cảm nhận được tư vị từ trong đó.
Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy bộ dạng trầm tư của chị ấy, có chút may mắn nói: "Như vậy cũng tốt, xem như thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, cũng đỡ phải ngày sau tiếp tục bị anh ta lừa gạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận