Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 122. Chương 122

"Thật tốt quá, tôi thật sự là sợ thu đông xuống sông bắt cá." Có người cũng cảm thấy may mắn: "Ông không biết nước lúc đó lạnh đến mức nào đâu.”
"Xuống sông vớt cá cũng không được nhiều như thả lưới, một lần thả không tốn nhiều sức đã lấy được hơn hai mươi con, sớm biết vậy đại đội nên mua lưới đánh cá sớm hơn một chút."
Kế toán Viên nghe được, lập tức đáp trả: "Nói thì nhẹ nhàng, anh bỏ tiền ra mua sao, một cuộn cước này đã hai mươi đồng, ai mua được?"
"Đắt tiền như vậy."
"Ôi chao, thật không dám nghĩ, cái này cũng quá đắt rồi."
La Kiến Lâm lại nói: "Vẫn là thanh niên tri thức Dung vì đại đội chúng ta mà suy nghĩ, vì muốn nuôi tốt heo của đại đội, thật sự đã lấy tiền trên người ra."
Nếu đã khen, vậy tất nhiên phải khen thêm vài câu.
Trước mặt đại đội trăm người được khen ngợi, Dung Hiểu Hiểu không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại ở trước mặt mọi người cười đến sáng lạn.
Chia cá là một công trình lớn.
Đầu tiên là cân sau đó chặt ra, sau đó chia theo từng hộ.
Bởi vì không phải cả một con, phân vào tay có thể là đầu cá cũng có thể là đuôi cá, đến lúc đó có người khẳng định không vui, kế toán Viên sớm chuẩn bị giấy và bút, nói với bọn họ: "Chúng ta nếu đã có lưới, phân cá khẳng định không chỉ một hai lần, lần này phân được đầu cá đuôi cá, lần sau sẽ được chia bụng cá, thay phiên nhau lấy.”
Nói như vậy, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì nữa.
Có ý kiến cũng không còn cách nào khác, đại đội trưởng căn bản không dễ nói chuyện.
Người đầu tiên được chia là Dung Hiểu Hiểu, một con cá nguyên vẹn được chia cho cô.
La Kiến Lâm nói: "Cô và nhà Sửu Ngưu là thân thích, nhưng việc tính lương thực lại chia ở nhà thanh niên tri thức bên kia, nhà thanh niên tri thức được chia làm một hộ, phần kia của cô cũng ở chỗ bọn họ.”
Bằng không hơn mười thanh niên tri thức phân thành hơn mười hộ, vậy cũng không thể mỗi người chia một phần chứ.
Một phần ngay cả nửa con cá cũng không đủ, phân lượng của Dung Hiểu Hiểu ở nhà thanh niên tri thức bên kia chỉ sợ là một đũa nhỏ, cô thật đúng là không nhớ thương miếng nhỏ này.
Mang theo một con thuộc về mình cùng với nửa nhỏ nhà cô hai về nhà.
Phân chia cá kết thúc có chút muộn.
Đã sớm qua giờ cơm tối ngày thường, chờ Dung Hiểu Hiểu về đến nhà, Sửu Ngưu từ phòng bếp chạy ra: "Cô cô, nước đã nấu xong, cháu còn mượn gừng từ nhà thím Trần.”
Lúc chờ phân cá, Dung Hiểu Hiểu đã dặn dò Sửu Ngưu về nhà chuẩn bị.
Không chỉ cô, mà còn có những người khác.
Hiển nhiên đại đội Hồng Sơn đêm nay sẽ bị mùi cá bao quanh.
"Được, tối nay chúng ta sẽ hầm canh cá." Dung Hiểu Hiểu cùng Sửu Ngưu đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa tối hôm nay.
Cô không giỏi nấu ăn.
Nhưng chỉ cần bỏ được dầu ăn, nấu bình thường cũng không khó ăn được.
Sửu Ngưu nhìn cô cô rót rất nhiều dầu, đau lòng đến mức mắt trợn tròn.
"Cái này, cái này…"
"Thơm không?" Dung Hiểu Hiểu tiếp lời hắn.
Kỳ thật cô xuống dầu cũng không nhiều, nhưng đối với Sửu Ngưu từ trước đến nay nấu ăn không cần một giọt dầu mà nói, đó chính là rất nhiều rất nhiều rồi.
Ừng ực, Sửu Ngưu nuốt nước bọt.
Thơm, quá thơm.
Dung Hiểu Hiểu nhân cơ hội giảng dạy: "Cá phải chiên một chút, hầm lên mới vừa thơm vừa ngon.”
Mỗi một bước đều dạy cẩn thận, dù sao nhà này thay phiên nhau nấu cơm, cô thỉnh thoảng cũng muốn ăn đồ làm sẵn mà.
Canh cá phải hầm cách thủy.
Chờ bánh bột ngô làm xong, cũng không sai biệt lắm.
Thức ăn được bưng lên bàn, mọi người ngồi ở sân sau bắt đầu ăn cơm.
Dung Hiểu Hiểu trước múc cho mỗi người một chén canh cá trắng đục: "Cô hai, canh có chút nóng, cô ăn thịt cá bên trong trước đã.”
"Được." Bà Dung bưng chén, nhẹ nhàng ngửi một cái: "Thật thơm, tay nghề nấu ăn của Hiểu Hiểu thật tốt.”
Sửu Ngưu thò đầu nhìn: "Cô cô, canh thật trắng nha.”
Dung Hiểu Hiểu nói: "Lần sau cháu làm, làm ra canh cũng là trắng ngà, hương vị tươi ngon đặc biệt đậm đà như vậy.”
"Ngày mai còn được phân cá sao?" Sửu Ngưu nói xong, nhịn không được uống một ngụm.
Nóng, nhưng đặc biệt ngon.
Dung Hiểu Hiểu nghe hắn nói, nghiêng đầu nhìn về phía trước, vừa vặn có thể nhìn thấy một cái móc nhỏ treo trên hàng rào.
Cô không biết liệu ngày mai đại đội có chia cá hay không.
Có thể giống như hôm nay, cũng có thể tích góp thêm hai ngày.
Nhưng cho dù đại đội không chia, cô cũng không lo không có cá ăn.
Dung Hiểu Hiểu nhấp một ngụm canh cá tươi ngon, đã lâu không nếm được hương vị tươi ngon như vậy, làm cho cảm giác hạnh phúc của cô bùng nổ.
Cũng không biết giỏ cá của cô có thể vớt được bao nhiêu con.
Có thể ăn cá miễn phí hay không, tùy thuộc vào đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận