Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 87. Chương 87

Chương 87
Thanh niên tri thức Dung bỏ ra giá lớn như vậy là vì cái gì
Chẳng lẽ thật sự là một người tốt, luôn suy nghĩ cho đại đội
La Kiến Lâm vẫn hoài nghi, trước tiên trả lời câu hỏi của cô: "Sông nhỏ của đại đội chúng ta không thể so với các hồ chứa khác, hồ chứa xả nước, người của đại đội có thể tập trung đi trục vớt, ngay cả đứa nhỏ cũng có thể tham dự, tính nguy hiểm không lớn.”
Ngay sau đó lại nói: "Sông nhỏ thì khác, dòng nước thật sự quá xiết, ngoại trừ một ít thanh niên trai tráng có kỹ năng bơi lội tốt ra, đại đội không cho phép bất luận kẻ nào xuống nước, đại đội chúng ta chưa từng xảy ra tai nạn, cũng không có nghĩa là những nơi khác không có.”
Dung Hiểu Hiểu hỏi theo: "Vậy đại đội chưa bao giờ ra sông vớt cá sao."
Cô cảm thấy không có khả năng, cá trên sông có thể ăn, ngay cả khi một số người không thể chịu được mùi tanh của cá, đó cũng là thịt nha.”
Hiện tại nhà nào cũng không đủ no, người đại đội không thể nhịn được.
"Đương nhiên là không." La Kiến Lâm nói: "Ngày thường những người tuổi tráng niên đều phải hạ công, hơn nữa dòng nước quá gấp chúng tôi không dám mạo hiểm, cho nên mỗi năm vào mùa thu đông, đại đội sẽ tổ chức một số người tập thể xuống sông bắt cá.”
Thời điểm thu đông, đã qua thời gian thu hoạch lương thực, trong đội sẽ nhàn rỗi hơn những thời điểm khác trong năm rất nhiều.
Hơn nữa, đó cũng là mùa mà dòng nước dần dần chậm lại.
Hơn nữa trải qua một năm nuôi dưỡng, cá trên sông thành đàn, từng con đều vô cùng mập mạp.
"Trong mấy ngày đó, mấy người tuổi tráng niên sẽ được phân bố theo tổ ở từng khu vực để xuống nước, như vậy có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ, nếu thời tiết không tệ, sẽ tiến hành hoạt động bắt cá mười ngày." Lúc La Kiến Lâm nói xong, trên mặt cũng không có bao nhiêu ý cười: "Đáng tiếc a, bọn họ chỉ dựa vào hai tay nên thu hoạch cũng không được nhiều, hơn nữa cho dù vào đông, khi đó nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, mỗi ngày ngâm mình trong nước sông lạnh như băng, cho dù là trai tráng cũng chịu không nổi.”
Nhớ rõ thu hoạch tốt nhất là vào năm trước. Mỗi hộ gia đình được chia thành hai con cá.
Ướp gia vị xong, vào ngày tết đã có thêm một món ăn ngon, còn lại còn có thể chiêu đãi khách nhân.
Nhưng đồng thời, có hai người bởi vì xuống sông mà bị phong hàn.
Một người ho khan cả mùa đông, nửa đêm sốt cao, may mà kịp thời đưa đến trạm y tế cứu được một mạng trở về, vì thế đại đội còn giúp đỡ trả tiền thuốc men.
Sáu đồng đấy.
Tiền này đại đội không thể không xuất ra, nhưng cũng khiến kế toán Viên nhớ mãi từ năm trước nhớ đến bây giờ.
Kỳ thật ông biết ngoại trừ dựa vào nhân lực đi vớt cá ra, còn có thể mượn rất nhiều công cụ.
Ví dụ như sợi cước của thanh niên tri thức Dung đây.
Nhưng nó thực sự đắt tiền.
Mấy năm đầu cuộc sống khó khăn như thế nào chứ, một hào cũng phải tiết kiệm chi tiêu, kế toán Viên ngày ngày tính toán sổ sách của đại đội, mà đến tóc cũng hói đến trụi lủi.
Nếu đến thời điểm mấu chốt, số tiền này đều là tiền cứu mạng, ai dám mở miệng bỏ ra mấy đồng để mua dụng cụ câu cá.
Đối với việc tự bện sọt bẫy cá.
Đại đội cũng không phải chưa từng thử qua.
Nhưng dùng mấy thứ này, không tránh khỏi việc vẫn phải có người xuống nước.
Những người thực hiện vẫn phải là đàn ông trai tráng trong đại đội, không thể để cho người già và trẻ em đi để ngăn ngừa tai nạn.
Nhưng bọn họ là người nhà nông chính hiệu, không có khả năng tốn hết thời gian ở trong sông nhỏ, quan trọng hơn là thu hoạch cũng không nhiều.
Dù sao đại đội cũng đã thử qua các loại biện pháp không cần bỏ tiền ra.
Cuối cùng, vẫn cảm thấy đánh bắt cá tập thể hàng năm là tốt nhất.
Lúc La Kiến Lâm nói, ánh mắt vẫn dừng trên cuộn dây cước, thật sự nhịn không được mở miệng hỏi: "Thanh niên tri thức Dung, cô lấy nhiều sợi cước ra như vậy, có tính toán gì không?"
Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng cười cười: "Kỳ thật, tôi muốn cùng đại đội hợp tác.”
Đại đội trưởng nói những lời này, trên đường tới cô đã sớm hỏi thăm rõ ràng.
Với một vài viên kẹo, những đứa trẻ có thể nói ra cả những bí mật của gia đình, chứ nói gì là chuyện về con sông nhỏ ở đây.
"Hợp tác!" La Kiến Lâm thân thể ngửa ra phía sau, lông mày đã nhíu chặt: "Cá trong dòng sông nhỏ này đều là tài sản của đại đội, cho dù cô lấy ra sợi cước, tôi cũng không có khả năng hợp tác với cô.”
Làm thế nào mà hợp tác, một phần cá trên lưới sẽ thuộc về thanh niên tri thức Dung sao?
Mặc kệ trong đó có bao nhiêu, chỉ cần cho những người khác trong đại đội biết thanh niên tri thức Dung được chia cá nhiều hơn, sẽ luôn có người trong lòng bất mãn, đến lúc đó người không tốt sẽ tố cáo lên trên.
Nói dễ nghe hơn đó là hợp tác, nói nghiêm trọng hơn một chút, bọn họ chính là trộm cắp tài sản của đại đội đi giao dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận