Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 534. Chương 534

Lúc này, La Kiến Lâm đã sầm mặt lại.
Ông chỉ mong người này đừng quay trở lại, càng không muốn cô ta tiếp tục ở lại đại đội.
Nhìn xem, cô ta nói chuyện kiểu gì vậy?
Mở miệng ra là khiến người khác chán ghét, sau này chắc chắn sẽ gây rắc rối khắp nơi.
Nhưng ông lại không thể từ chối Chân Lan tiếp tục ở lại đây.
Hay nói cách khác, việc cô ta đi hay ở không liên quan gì đến đại đội Hồng Sơn, cô ta ở trong nhóm điều tra, những người đó chỉ là khách trọ tại đại đội, ông không thể can thiệp vào vấn đề đi lại của những công nhân đó.
Vì vậy, ông vừa tức giận vừa bất lực.
Khi trưởng nhóm không có ý kiến, ông còn có thể nói gì được?
Bác gái Triệu đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng lấy mười đồng vào tay, bà ta vỗ ngực nói: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho em trai cô."
Chân Lan liếc nhìn em trai mình, luôn đứng bên cạnh.
Cô ta chỉ cười khẩy.
Nếu không phải thằng nhóc này có chút giá trị, cô ta mới không chi tiền như vậy.
Trong một tháng qua, Chân Lan sống không khác gì địa ngục.
Một khoản tiền lớn mất đi, cô ta không phải không tìm đến cha để xin thêm, nhưng kết quả lại nhận về một trận mắng mỏ xỉ nhục.
Không những không lấy được tiền mà còn bị đe dọa, cha cô ta nói nếu cô ta không nuôi dưỡng đứa nhỏ kia cho đến khi lớn lên, sau khi ông ta ra tù sẽ không cho cô ta một đồng nào nữa.
Cha cô ta không thể dựa vào.
Mẹ cô ta còn làm cô ta thất vọng hơn.
Trong thời gian này, cô liên tục tranh cãi với nhà cậu. Cô ta biết mẹ mình luôn có một khoản tiền, nếu không khi đứa nhỏ kia được đưa về nhà, mẹ cô ta không thể dễ dàng chấp nhận như vậy.
Dù không ai nói trước mặt cô ta, nhưng cô ta biết mẹ mình chấp nhận đứa nhỏ này không chỉ vì cha cô ta đã bí mật cho mẹ một khoản tiền lớn, mà còn hứa hẹn cho nhà cậu vài vị trí công việc.
Trước đây cô ta không quan tâm.
Nhưng bây giờ, khi cô ta gần như không còn tiền, mẹ cô ta phải chia cho cô ta một nửa số tiền đó chứ?
Nhà cậu trước đây đã hưởng nhiều lợi ích từ gia đình cô ta, bây giờ cô ta gặp khó khăn, họ cũng nên giúp đỡ cô ta một chút chứ?
Nhưng kết quả thế nào?
Nhà cậu quay mặt không nhận ra người.
Mẹ cô ta không quan tâm đến cô ta, còn muốn kết hôn với người khác để làm mẹ kế, thậm chí không định chia tiền cho cô ta.
Chân Lan làm sao nhịn nổi?
Cô ta làm ầm ĩ ở nhà cậu đến nỗi trời long đất lở, cuối cùng thật sự lấy được một khoản tiền, nhưng cũng làm mối quan hệ với mẹ cô trở nên căng thẳng tột độ.
Và Chân Lan cũng hiểu.
Mẹ cô ta, người này trong mắt và trong lòng chỉ có đàn ông, thực sự không đáng tin cậy.
Bây giờ, người duy nhất cô ta có thể dựa vào chỉ có chính mình.
Cô ta thực sự hy vọng, giống như lời cha mình nói, chỉ cần tìm được cơ hội, ông ấy sẽ sớm được thả ra, và khi đó cô ta vẫn sẽ có một người chống lưng mạnh mẽ, chắc chắn sẽ khiến các cậu hối hận.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra.
Cô ta phải tự lo cho cuộc sống của mình.
Cũng may trước kia có một phần công tác, lúc mới bắt đầu cô ta còn rất chướng mắt công việc điều tra viên này, nếu không phải sợ chọc giận cha, cô ta đã sớm vung tay không làm nữa.
Lại không nghĩ tới bây giờ ngược lại trở thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ta.
Phần công tác này ít nhất mỗi tháng có thể mang đến cho cô ta ba bốn mươi đồng thu nhập, cộng với số tiền ít ỏi trong tay, lẽ ra cô ta có thể sống sót cho đến ngày cha cô ta ra tù.
Đây là lý do tại sao cô ta phải quay trở lại đại đội Hồng Sơn.
Dù cho trong lòng không thích chỗ này, cô ta vẫn phải là trở về.
Ngoại trừ ở đây cô ta đã không có địa phương nào có thể đi rồi.
Về phần người của đại đội Hồng Sơn không hoan nghênh cô ta.
Chân Lan đâu thèm để ý chuyện này?
Nếu ai dám ở trước mặt cô ta nói hươu nói vượn, cô ta lại vung bút máy một lần nữa!
Bác gái Triệu thấy trong mắt cô ta lộ ra sự hung ác, lập tức nắm tay đứa nhỏ đi ra ngoài.
Tiền này bà ta thực sự không bỏ được.
Nhưng nhìn thái độ của Chân Lan đối với đứa nhỏ đã biết rõ, trong lòng cô ta là hoàn toàn không để ý đến đứa em trai này.
Như vậy cũng tốt, về sau cũng sẽ không xuất hiện quá nhiều.
Loại người này vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn.
Bác gái Triệu có thể trốn, La Kiến Lâm lại trốn không thoát, ông chỉ có thể trầm mặt lần nữa dặn dò: "Tôi mặc kệ ai quản lý cô, nhưng nếu như cô lại muốn nháo ra chuyện, vô luận như thế nào tôi đều đuổi cô ra khỏi đại đội Hồng Sơn, ở chỗ này tôi vẫn có thể làm chủ được."
Chân Lan chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận