Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 404. Chương 404

Nhìn đám đông chen lên phía trước, họ không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng không tán thành.
Làm cái trò mèo này thì có tương lai gì?
Sản phẩm những người kia nung ra, họ sẽ không bỏ tiền mua đâu, đến lúc đó kiếm được tiền mới là lạ.
Cho dù kiếm được, chia đều xuống từng nhà cũng chẳng được bao nhiêu.
Nếu kiếm được nhiều tiền, nhất định họ sẽ gây sự, không tin đại đội trưởng sẽ không chia tiền cho họ.
Tuy nhiên, ý nghĩ này mới vừa nảy sinh, La Kiến Lâm đã cầm loa hô to: "Tất cả nhớ rõ, cho dù có ghi tên hay không, không ai có quyền đổi ý lại quyết định ban đầu. Dù kiếm được tiền hay không, đều là ý kiến của mọi người, bất kể kết quả thế nào, cũng không thể thay đổi."
Ông nhắc đi nhắc lại như vậy, chỉ để mọi người cân nhắc thận trọng quyết định lần này.
Bất kể thành công hay thất bại, ông với tư cách là đại đội trưởng sẽ không cho phép họ có cơ hội phản đối lần thứ hai, vì đây là sự công bằng với mọi người.
Không chỉ ghi tên, La Kiến Lâm và mọi người đã chuẩn bị sẵn một số thứ.
Một chồng giấy dày cộp, trên đó viết những gì ông đã nói bằng miệng.
Không chỉ nói bằng miệng, còn có chữ ký tay.
Nói thẳng ra thì cách làm này thể hiện sự không tin tưởng các thành viên.
Nhưng ngay cả La Kiến Lâm cũng không thể đảm bảo mọi thành viên của đại đội Hồng Sơn đều có lương tâm.
Vì vậy chữ ký mới là sự bảo đảm lớn nhất.
Có người gây sự không chịu ký, nhưng sao có thể chống lại ba người đứng đầu của đại đội Hồng Sơn, cuối cùng kế toán Viên cũng thu về một chồng giấy dày cộm.
Sau khi bên này xong xuôi, Dung Hiểu Hiểu cũng không đợi kết quả cuối cùng, sớm dẫn cô hai về nghỉ.
Hôm Nay quả thực mệt mỏi vô cùng.
Từ sáng sớm đã đi tìm người trên núi, tìm xong lại phối hợp với công an điều tra, tiếp đến là họp toàn đại đội.
Dù không làm việc gì nặng nhọc, nhưng cảm thấy mí mắt như có tấm chì đè lên, thật sự buồn ngủ quá đỗi.
Về nhà chào cô hai rồi liền quay về phòng nghỉ.
Ngô Bình Tuệ nhìn dáng vẻ đó của em gái, còn muốn nói vài lời khích lệ, may mà bà Dung bên cạnh kéo cô ấy lại, bảo: "Cô chuẩn bị vài thứ, cháu đi theo cô một chút."
Ngô Bình Tuệ vội vàng đỡ bà, nói: "Cô hai, không cần quá phiền toái đâu."
"Không phiền không phiền, cô hai đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi."
Bà Dung đi vào nhà, lục từ trong tủ ra một thứ, trải ra trên giường cho Ngô Bình Tuệ xem: "Đây là tấm chăn trăm họ cô hai nhờ thím Trần may giúp, bây giờ chuẩn bị sớm một chút, nhưng đến lúc đó cô hai cũng chưa chắc đi được, nên sớm sớm chuẩn bị cho cháu mang về dùng trước."
Lý do chuẩn bị tấm trăn trăm họ, cũng là sau khi biết hoàn cảnh gia đình Giản Chu nên nảy ra ý định.
Dù sao những thứ này thường do nhà trai chuẩn bị, nhưng hoàn cảnh nhà họ Giản đặc biệt, chắc chắn sẽ không chuẩn bị được những thứ này.
Vì vậy nhờ bà em gái Trần dẫn bà đi từng gia đình để xin.
Xin được tấm trăn trăm họ rồi nhờ thím Trần giúp may lại.
Cho nên mới có tấm trăn hiện giờ trải trên giường.
"Bông bên trong là bông mới thu hoạch năm nay."
Bà Dung vỗ nhẹ lên tấm trăn, mềm mại, bông bên trong còn tốt và mới: “Em gái cháu biết cô hai có ý định này, nên tìm thêm bông mới nhét vào. Đến lúc dùng thì cháu lấy ra phơi nắng trước, phơi xong là có thể dùng."
"..." Ngô Bình Tuệ lúc này đã lóng lánh nước mắt.
Cô hai nói đơn giản, nhưng nghĩ cũng biết việc đi cầu xin từng nhà chắc chắn không dễ.
Em gái nữa, thật sự... khiến cô ấy thấy mũi chua xót.
Bà Dung nghiêng nhẹ đầu, nhỏ nhẹ hỏi: "Thế nào, cháu thích không?"
"Thích lắm! Rất thích!!" Ngô Bình Tuệ gật đầu thật mạnh.
Dù chưa biết bao giờ mới có con, nhưng chắc chắn đây là món quà tốt nhất cô ấy từng nhận.
Đột nhiên, Ngô Bình Tuệ không còn muốn quay lại phòng nữa:
“Cô hai, đêm nay cháu ngủ chung với cô!"
Nếu em gái chưa ngủ, chắc chắn cô ấy sẽ kéo cả em gái lẫn cô hai ngủ chung.
Còn Giản Chu.
Thì cứ để anh ta hưởng riêng một phòng.
Giản Chu vẫn đang chờ vợ trong phòng: "????"
...
Sáng hôm sau, cửa nhà họ Dung bị gõ vang đánh thức.
Dung Hiểu Hiểu mơ màng ra mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài, phản ứng đầu tiên của cô là: "Nhà bà lại có người thất lạc à?"
Bà Chu nhịn nhịn mãi mới nén được cái lườm.
Không đợi Dung Hiểu Hiểu nói, bà lách người vào sân, vừa đi vào trong vừa nói: "Thằng nhóc bây giờ ngoan lắm, sau này chắc chắn không thất lạc nữa đâu."
Nói rồi chào bà Dung đang ngồi trong sân.
Dung Hiểu Hiểu ngáp dài, nhìn xuống giỏ bà ấy đặt trên bàn, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Bà Chu lấy ra vài quả trứng gà: “Đây là lễ vật cảm ơn, nếu không nhờ các cháu, thằng nhóc nhà bà chắc đã gặp rắc rối lớn rồi."
Dù thông minh tìm ra một túp lều trú ẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận