Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 72. -

Chương 72
Trò khôi hài này, tất cả đều là lời Cát Quế mắng.
"Cô cũng đừng tin hết lời của Cát Quế."
Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía người bên cạnh nói chuyện, là một thím nhìn quen mắt nhưng chưa từng tiếp xúc.
Người này cười cười với cô: "Tôi là Tiền Xuân Phượng, sau này cô cứ gọi tôi thím Tiền là tốt rồi, chúng ta trước kia cùng nhau nhổ cỏ, chỉ đáng tiếc không được phân vào một tổ.”
"Chào thím Tiền ạ."
"Được rồi." Tiền Xuân Phượng híp mắt cười cười, nhỏ giọng nói với cô: "Đừng nhìn Cát Quế cứ một câu lại dâm đãng, một câu lại hồ ly tinh, lúc trước con trai bà ta và thanh niên tri thức Thái làm đối tượng thì kiêu ngạo vô cùng, gặp người sẽ nói con trai mình tìm được một cô gái trong thành, sau này nói không chừng có thể đi thành phố làm công nhân.”
Có lẽ thanh niên tri thức Thái tâm cũng bất chính, nhìn thấy Dương Ngân sắp bàn chuyện hôn nhân còn muốn xen vào.
Nhưng khi đó Cát Quế chắc chắn chỉ biết, đó là một cô gái thanh niên tri thức nhà ở trong thành phố, bà ta chỉ nhìn thấy tài lực nhà người ta, làm sao có thể mắng người ta là hồ ly tinh, là hận không thể nhanh chóng nghênh đón người vào cửa.
Trong khoảng thời gian này còn thỉnh thoảng mời thanh niên tri thức Thái đến nhà ăn cơm, đối xử với thanh niên tri thức Thái như con gái của mình vậy.
Dung Hiểu Hiểu nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao bây giờ lại náo loạn?"
"Còn có thể vì sao, tất nhiên không lấy được chỗ tốt gì rồi." Bà thím ở một bên bĩu môi.
Sau khi nói xong, bà nhìn túi áo Dung Hiểu Hiểu một cái, sau đó hỏi: "Sao thanh niên tri thức Tiêu lại không tới?"
So với thanh niên tri thức Dung xinh đẹp trước mặt, bà càng thích nói chuyện phiếm với thanh niên tri thức Tiêu hơn.
Thanh niên tri thức Tiêu rất tốt.
Trong hai túi luôn nhồi đầy đậu phộng và hạt dưa, người cũng không hẹp hòi, thấy ai cũng nhét một nắm, làm cho hai ngày nay bà không tìm đám chị em nói chuyện phiếm, ngược lại thường xuyên chạy đến chuồng heo.
"Hắn đang chăm heo." Dung Hiểu Hiểu trả lời qua loa, lại hỏi: "Bà ấy muốn chỗ tốt gì của thanh niên tri thức Thái?"
"Của hồi môn." Tiền Xuân Phượng nhỏ giọng trào phúng: "Bà ta không ít lần khoe khoang trước mặt chúng tôi, nói thanh niên tri thức Thái săn sóc bọn họ, biết điều kiện nhà bọn họ không tốt, mở miệng chỉ cần mười đồng tiền sính lễ, còn nói cái gì mà cô gái trong thành lập gia đình, thế nào cũng phải mang theo xe đạp, máy may tới, thật sự cười chết người, bỏ ra mười đồng bà ta lại muốn mang về một chiếc xe đạp, một cái máy may.”
"Ngày hôm qua không phải đã định ngày sao, trong lòng tràn đầy chờ mong hỏi thanh niên tri thức Thái nhà bọn họ chuẩn bị cái gì." Thím phía sau xòe tay ra: "Kết quả, cái gì cũng không có, ngoại trừ hành lý hiện tại của cô ấy, trong nhà một chút đồ cưới cũng không chuẩn bị cho cô ấy, đêm qua nhà bọn họ đã náo loạn, không nghĩ tới hôm nay lại náo loạn dữ dội như vậy nữa.”
Tiền Xuân Phượng che miệng: "Cũng không biết là ai đem chuyện thanh niên tri thức Thái và thanh niên tri thức Vệ làm đối tượng truyền cho mọi người biết, Cát Quế là người quan tâm đến thể diện như vậy làm sao chịu được!"
"Thím, thím đừng tức giận như vậy, cẩn thận làm hỏng thân thể."
Trong sân, một cô gái tết bím tóc dài ngang eo nói chuyện, nhìn như đang trấn an, kỳ thật là đổ thêm dầu vào lửa: "Cháu và anh Dương Ngân không có duyên phận, nói như thế nào đối tượng hiện tại của anh ấy là thanh niên tri thức Thái, thím cũng đừng kéo cháu cùng một chỗ với anh ấy, đỡ phải phá hỏng tình cảm của bọn họ.”
"Liên Hoa, thím biết cháu tốt." Cát Quế cầm tay cô ta, vừa vặn nhìn thấy trên cổ tay cô ta đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, trong lòng lại nhịn không được đau đớn.
Nếu con trai bà ta không hủy hôn, chiếc đồng hồ này sẽ là của gia đình họ.
Nhưng ai có thể nghĩ đến một người trong thành lại nghèo muốn chết, ngược lại một con nhóc trong thôn lại được người nhà sủng ái.
Sớm biết như vậy, cho dù đánh chết bà ta cũng sẽ không cho Thái Thiếu Anh bước vào cửa nhà bọn họ: "Liên Hoa à, thật ra thím vẫn luôn đặc biệt thích cháu, anh Dương Ngân của cháu cũng thường xuyên nhớ thương cháu, cháu nhìn xem!"
"Thím, thím nói gì trước mặt nhiều người như vậy." Thái Liên Hoa vẻ mặt thẹn thùng, còn nhịn không được dậm chân.
Nhưng thật ra, trong mắt lại nhìn Thái Thiếu Anh đang ngồi trên đất vẻ mặt thống khổ kia, trong mắt lộ ra vẻ cười lạnh.
Phần thống khổ này trước kia cô ta cũng đã thể nghiệm qua.
Cô ta cũng không hài lòng với Dương Ngân, đối với mẹ chồng tương lai là Cát Quế ngay từ đầu thập phần chán ghét.
Nhưng cho dù đối với hôn sự này không hài lòng.
Cô ta cũng không thể chịu đựng được nỗi đau của việc bị từ hôn.
Tiếng than thở của người nhà, lời nói lạnh nhạt của người ngoài, thế giới của cô ta bị sự trào phúng bao vây, cảm thấy tất cả mọi người đang xem trò cười của cô ta, cảm thấy cô ta là người thê thảm và đáng buồn nhất trên thế giới.
Thái Liên Hoa hận chết Dương Ngân và Thái Thiếu Anh.
Cô ta sẽ trả lại hết thảy cho hai kẻ tiện nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận