Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 350. Chương 350

Nhưng, tại sao chị hai lại mang anh ta đến đại đội Hồng Sơn?
Ngô Bình Tuệ bị ánh mắt của em gái mình nhìn chằm chằm, mặt đỏ ửng: “Em gái, người này em biết mà."
Dung Hiểu Hiểu chỉ ngoài cười nhưng trong không cười.
Người đã mang về nhà, còn cần hỏi gì nữa?!
Cần phải hỏi sao?
Cô biết mà!!
Dung Hiểu Hiểu trong khoảnh khắc muốn đóng cửa lại, để mắt không thấy, trái tim không phiền.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn mở miệng hỏi: “Mẹ biết chưa?"
Ngô Bình Tuệ không trả lời, cô ấy đẩy em gái mình vào nhà, không nhìn lại, gọi: “Giản Chu, nhớ mang đồ vào nhà nha."
Sau khi vào nhà, cô ấy chào hỏi cô hai và hỏi: “Sửu Ngưu đâu rồi?"
Cháu gái đến, bà Dung rất vui mừng.
Bà vừa định đứng dậy để đun nước pha trà, nhưng Ngô Bình Tuệ đã nhẹ nhàng đẩy bà ngồi xuống ghế: “Cô hai, cô ngồi xuống, cháu tự làm được."
Lúc này, cô ấy cũng giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình, để anh ta ngồi chuyện trò với cô hai trong sân.
Bất ngờ mang một người đàn ông về nhà, ý nghĩa trong đó không cần phải nói ra.
Bà Dung ngay lập tức ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện với Giản Chu, định sẽ kiểm định cho cháu gái mình, tránh cho cô nhóc bị lừa dối.
Cô ấy đẩy Dung Hiểu Hiểu vào phòng bếp, khuôn mặt đã đỏ ửng, nói với cô em gái: “Lát nữa đừng hỏi những câu hỏi lung tung nhé.”
Dung Hiểu Hiểu nhìn cô ấy và cười lạnh: “Chẳng hạn như câu nào?”
Dung Hiểu Hiểu hỏi lại: “Mẹ biết chị đem người về nhà như thế này chưa?”
Ngô Bình Tuệ gật đầu, nói thầm: “Mẹ biết rồi.”
Dung Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên: “Tốc độc của chị cũng nhanh quá đấy, đến nỗi bố mẹ cũng đã biết sao?”
Nghe đến đây, Ngô Bình Tuệ liếc mắt với cô: “Đó là công lao của ai chứ?”
Dung Hiểu Hiểu chớp mắt, đột nhiên nhớ ra hình như mình đã từng kéo chị hai ra làm nệm, hóa ra mình mới là người đẩy mạnh mọi chuyện.
Cô sắp xếp lại tư duy, hơi không thể tin được: “Vậy là mẹ gọi điện thoại tìm chị, rồi chị mới thuận thế ở bên Giản Chu?”
Khuôn mặt Ngô Bình Tuệ lại đỏ ửng, cô ấy gật đầu ngượng ngùng.
Thực ra từ đầu cô ấy cũng không nghĩ nhiều, công việc ở xưởng ngày càng bận rộn, việc buôn bán tốt hơn nhiều so với cô ấy tưởng tượng.
Nhưng dù là cô hay người khác đều là người mới, khi phát triển buôn bán cũng xảy ra một số chuyện họ không dự đoán được, làm cho mọi người bận rộn chân không chạm đất.
Sản xuất còn có thể, vì là chuyện nội bộ, ngay cả khi cô ấy không xử lý kịp thì có đội trưởng ở đó cũng có thể kiểm soát một số chuyện.
Nhưng bán hàng là việc bên ngoài, nhiều chuyện không chỉ cô mà ngay cả đội trưởng cũng mệt mỏi không thể đối phó nổi.
Cứ thế, một đống rắc rối nối tiếp một đống, xưởng sản xuất mứt trái cây giống hệt như của họ lại xuất hiện ở đội sản xuất lân cận, khiến cho họ như những con ruồi không đầu không đuôi, không biết phải làm sao.
Không ai biết anh ấy làm như thế nào, nhưng điều đầu tiên anh ấy làm là mang lại một kênh bán hàng tốt hơn cho đại đội.
Giản Chu đã bán hết số lượng mứt trái cây tồn kho.
Sau một đêm dài trò chuyện với đại đội trưởng, mọi việc về bán hàng đã được giao hết cho Giản Chu xử lý.
Số lần họ tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều, ban đầu cô ấy vốn có một chút tâm tư nhỏ, chỉ là vẫn do dự.
Khi cô ấy đang phân vân không biết phải làm gì, bỗng dưng nhận được cuộc gọi từ nhà.
Ngô Bình Tuệ có phần cứng đầu trong một số việc, không biết từ bỏ, cứng đầu đến mức hận không thể đánh tỉnh cô ấy.
Nhưng có những việc cô ấy lại rất nghe lời, muốn cô ấy nói thật, cô ấy sẽ mô tả rõ ràng từng chi tiết của sự việc.
Nói rõ ràng, và sau đó...
"Và sau đó mẹ đã đồng ý?" Lúc này Dung Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên.
Ngô Bình Tuệ lại cảm thấy xấu hổ và gật đầu: "Mẹ nói người đồng chí này nghe có vẻ khá ổn, nếu chị có ý định như vậy thì cứ quyết định từ sớm."
Cuối cùng, Dung Hiểu Hiểu cất tiếng: "Mẹ chắc chắn không nói như vậy."
Ngô Bình Tuệ có vẻ ngượng ngùng: “Dù sao thì ý nghĩa cũng là như vậy."
Lời gốc không phải lúc nào cũng nghe hay như vậy, đã được cô ấy làm đẹp lên.
Nhưng ý nghĩa vẫn là như vậy, cô ấy cũng không nói sai mà.
Dung Hiểu Hiểu lại cất tiếng.
Cô không cần phải nghĩ cũng biết mẹ nói gì.
Nhưng chắc chắn cũng là vì nghe nói Giản Chu là một người đáng tin cậy hơn người trước, và ai biết chị hai của cô sẽ không gặp phải một người đàn ông khác kỳ cục hơn nữa?
Thay vì đặt cược vào điều không chắc chắn, thì không bằng nắm bắt người mà cô ấy gặp ngay bây giờ.
Ai biết người tiếp theo là người hay là ma, họ thực sự không tin vào sự đánh giá của Ngô Bình Tuệ nữa.
Nhưng có lẽ mẹ cô cũng không dự đoán được rằng chị hai của cô sẽ hành động nhanh như vậy.
Vừa gọi điện không bao lâu nha, hiện tại đã trực tiếp mang người đến thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận