Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 374. Chương 374

Nhà tạm của đại đội đã sửa sang xong.
Các điều tra viên tạm trú ở nhà đội viên đều đã chuyển vào rồi, chỉ trừ Chân Lan.
Bởi vì cô ta cho rằng bên đó quá tồi tàn, cho dù đã sửa sang nhưng cô ta không chịu đến ở, càng không chịu ở xung phòng với vài đồng nghiệp nữ.
Nên cô ta cứ ở nhà họ Quý, còn đuổi Quý Đình ra khỏi phòng, độc chiếm cả phòng.
Dĩ nhiên nhà họ Quý đồng ý vì được hưởng lợi.
Và cũng không phải ít.
Nhưng một bên muốn đánh một bên muốn chịu đòn, ai mà quản nổi?
Họ cảm thấy nhiều tiền, có lẽ Chân Lan không để ý chuyện đó chứ?
Trên đường đến nhà họ Quý, Chân Lan cũng không quan tâm đứa nhỏ bên cạnh có theo kịp hay không, bước nhanh về phía trước.
Đứa trẻ hoàn toàn không theo kịp, nắm tay đấm một cái vào hông cô ta: “Chị còn không chậm lại, tôi đánh chết chị!"
Rõ ràng là giọng trẻ con, nhưng đã toát lên khí thế hung ác.
Hiển nhiên là một đứa trẻ được nuông chiều lớn lên.
Tuổi nhỏ nhưng sức không nhỏ, đấm Chân Lan một cái đau điếng ở hông, cô ta lập tức đẩy mạnh nó ngã nhào xuống đất:
“Chân Hướng Địch, mày dám đánh thử xem!"
Chân Hướng Địch ngã xuống đất, trợn mắt khóc lóc: "Tao sẽ nói cho bố biết, tao sẽ đánh chết mày!"
Vừa nghe "bố", Chân Lan liền bình tĩnh lại.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy đi thị trấn, trong lòng nóng rực, nhưng rồi cũng cảm thấy rắc rối.
Bố dặn rồi, hai năm tới cô ta phải đưa thằng nhóc hoang này đến ở trong đại đội, chờ bố đón bọn họ.
May bố vẫn nghĩ cho cô ta, đưa cho cô ta một số tiền lớn.
Có số tiền này, dù ở đội sản xuất cô ta cũng có thể sống sung túc.
Thậm chí cô ta đã nghĩ, vài hôm nữa sẽ tìm cách đi thành phố, mua hết quần áo giày dép đồng hồ mà cô ta thích về.
Đứa nhỏ ngồi dưới đất vẫn giận dỗi, lượm đá xung quanh ném về phía cô ta.
Tay nó không nhẹ không nặng, mọi người chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
La Kiến Lâm nghe mà tóc gáy dựng đứng, nhìn theo hướng tiếng động: “La Bảo Quân, cậu sang xem chuyện gì vậy."
La Bảo Quân không muốn lắm.
Bây giờ anh ta không hề muốn tiếp xúc với đồng chí nữ, cứ muốn dính bên đồng chí nam cả ngày, phụ nữ à, tất cả đều là rào cản trên con đường của anh ta.
Nhưng lời đội trưởng không thể không nghe,
Đành cắn răng đi tới, vừa tới đã hét lớn: "Đừng đánh nữa! Nhanh nhanh, mau dừng tay!"
Trong đại đội anh ta đã chứng kiến nhiều lần cãi nhau đánh nhau.
Thông thường trường hợp này tốt nhất đừng can thiệp, cho dù tức giận cũng không đánh chết ai, chỉ cào cấu, kéo tóc, rất ít thấy máu.
Lần này La Bảo Quân nhìn thấy khác hẳn.
Hai người đầu đều bê bết máu, một người lớn đè lên đấm đứa nhỏ.
Lúc này anh ta đâu còn có thể đứng yên, vội vàng xông tới kéo ra, còn hét to: "Bình tĩnh đi, một đứa trẻ có lỗi gì, cần phải ra tay như vậy sao?"
"Anh tránh ra, thằng con hoang này dám đánh tôi, tôi đánh chết nó!"
Lúc này Chân Lan như điên khùng, thằng nhóc ném đá trúng đầu cô ta, máu lập tức chảy ra.
Đối với cô ta, rách da mặt không phải là hỏng mất nhan sắc sao?
Lúc đó Chân Lan tức giận đạp thằng con hoang ngã nhào xuống đất, rồi cũng lượm đá ném về phía đầu nó, cho nó cũng nếm thử cảm giác bị ném đá.
Kết quả chưa kịp ném thì đã bị ngăn lại, Chân Lan không suy nghĩ, tay cầm đá quơ ngược ra đập vào đầu người vừa ngăn cô ta.
Như vậy, người bị thương ở đầu lại thêm một...
Mười phút sau, bên này đón một nhóm người tới.
Không có biện pháp, tiếng khóc la thét chói tai rất khó để không thu hút người xung quanh tới.
Mọi người tới xem đều sững sờ.
Hai người lớn, một đứa nhỏ, đầu đều lem nhem máu.
Đứa nhỏ khóc đến nghẹn thở, được một bà cô ôm vào lòng an ủi, mặt nhỏ tái mét mãi mới hết, cũng không biết có cần đưa đi trạm y tế kiểm tra không.
Hai người lớn, một thì cau mày lo lắng, nghĩ bản thân mình và phụ nữ có duyên nợ, để sau này thanh thản, sống lâu hơn, tốt nhất là tiếp xúc càng ít càng tốt!
Còn người kia, chẳng hề cảm thấy mình sai, ngẩng cao đầu, ngực phập phồng: “Ai bảo nó đánh tôi trước? Nếu nó không động thủ tôi đâu có động thủ?"
Lời này không sai.
Người không đúng thật sự là kẻ động thủ trước.
Nhưng... cũng không đến nỗi động thủ quá tàn nhẫn với một đứa trẻ 3, 4 tuổi như vậy chứ? \Trực tiếp cầm đá ném vào đầu đứa trẻ, thật sự không sợ sao?
Trong đại đội cũng có người từng đánh con, không nghe lời thì đánh một cái cũng bình thường, trẻ con nếu không dạy sớm thì lớn lên khó uốn nắn.
Nhưng đập vào đầu có được không?
Lại còn dùng sức mạnh như thế, nếu có chuyện gì thì sao?
Ban đầu tưởng con gái cán bộ Chân chỉ ngang ngược khó ưa, không ngờ còn nông nổi thiếu suy nghĩ như vậy, làm việc mà không nghĩ hậu quả!
Bí thư chi bộ La nhìn vết thương trên đầu con trai, ông nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cô mắng mỏ em trai, tôi không can thiệp, cô có quyền gì mà đánh con trai tôi? Đánh bị thương rồi cô có bồi thường không, chịu trách nhiệm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận