Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 149. Chương 149

Bằng không chuyện gì cũng xông lên, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy siêu mệt mỏi.
Làm việc này, còn không bằng nghĩ xem nên ăn gì nhiều hơn.
La Kiến Lâm suy nghĩ một chút, liền nói: "Được, đại đội thừa nhận phần tình cảm này của cô.”
Lần này hai người cũng không có tâm tư tiếp tục xem phim, sau khi nói với người nhà một tiếng thì cùng nhau trở về đại đội, tính toán gọi kế toán Viên lên, thương lượng chuyện này cho tốt.
Dung Hiểu Hiểu tiếp tục ở tại chỗ, ở vị trí tốt nhất xem xong bộ phim điện ảnh này.
Bộ phim phát sóng xong, khán giả còn có chút chưa thỏa mãn, nhao nhao la hét lại xem một bộ phim khác.
Người chiếu vội vàng nói: "Đã quá muộn rồi, tất cả trở về."
Nói xong thì nhanh chóng thu thập trang bị, lấy kinh nghiệm của bọn họ mà xem, phàm là trễ một chút rất có thể sẽ bị giữ lại.
Các thiết bị chiếu phim đã được dọn dẹp, những người khác muốn xem cũng không thể xem.
Nhìn thời gian quả thật cũng rất muộn, ngày mai còn phải làm việc sớm, chỉ chốc lát sau đám người đã chậm rãi tản ra.
Trên đường trở về, Sửu Ngưu gần như chưa từng dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn vẫn balabala, cả người một chút cũng không buồn ngủ, nhìn rất hưng phấn.
Rõ ràng, lần xem phim đầu tiên này quá thú vị.
Mãi cho đến khi đến bờ sông nhỏ, hắn còn đang hồi tưởng: "Cũng không biết khi nào mới có thể xem lại một lần nữa.”
Tiêu Cảng bên cạnh nghe được thì nói: "Nếu không ngày mai cháu đi cùng chú lên thị trấn, chú sẽ mời cháu xem phim.”
Nói như thế nào cũng là tình bạn hợp tác, hắn đối với bằng hữu luôn rất hào phóng.
Theo đó lại nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn có thể mang thêm một ít hạt đậu phộng đi.”
Vừa nói xong lại nhớ tới hạt đậu phộng không còn, hắn vội vàng bổ sung một câu: "Không bằng chúng ta bán sữa mạch nha, đi pha nước mang qua, một hào một chén.”
Dung Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hóa ra vị này làm ăn đến nghiện
"Không được không được." Sửu Ngưu lắc đầu: "Giao dịch ở đại đội, cho dù bị bắt, các chú thím nể tình cháu là trẻ con cũng sẽ thả cháu, nhưng ở trên trấn sẽ không, cháu còn phải ở cùng bà nội cùng cô họ, cũng không muốn ngồi tù.”
Tiêu Cảng ngượng ngùng, gãi đầu có chút luống cuống.
Thật đúng là không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.
Nếu hắn ngồi tù, ông cụ trong nhà sợ là sẽ trực tiếp từ thủ đô tới đánh hắn một trận
Khủng khiếp, khủng khiếp.
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ: "Sửu Ngưu suy nghĩ chu toàn, so với người lớn còn mạnh hơn.”
Người lớn này ám chỉ rất rõ ràng.
Vào đại đội, mỗi người về nhà.
Lúc về đến nhà, bà Dung cùng thím Trần còn đang nói chuyện, hai người vừa nói trên tay cũng không nhàn rỗi, đang bện giỏ trúc.
Bà Dung nghe được động tĩnh: "Là Hiểu Hiểu đã trở về sao?"
Dung Hiểu Hiểu đáp một tiếng, dắt Sửu Ngưu đi vào: "Cô hai, sao cô còn chưa ngủ?"
"Bà ấy không thấy các cháu trở về, làm sao nỡ ngủ." Thím Trần cười đứng dậy: "Vậy mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, tôi cũng phải trở về, đám nhóc thúi trong nhà trở về khẳng định lại bắt đầu ầm ĩ, không có tôi căn bản quản không được.”
Dung Hiểu Hiểu cảm ơn thím Trần, tự mình tiễn bà ấy ra ngoài.
Chờ trở lại sân, Sửu Ngưu nằm sấp trên vai cô hai, lại bắt đầu nói đến cốt truyện của bộ phim, lần đầu tiên biết, thằng nhóc này lại thích nói chuyện như vậy.
Cô cũng tiến lại gần bên cạnh nói một hồi, sau đó lại đi hậu viện thu cá lên.
Lúc này đại đội Hồng Sơn so với ban đầu đã có chút biến hóa.
Chủ yếu là không khí ở đây.
Ít nhiều mang theo một ít mùi tanh.
Ban đầu cá trên lưới đều đi vào trong bụng mỗi nhà, phía sau lại chia ra vài lần, phần lớn gia đình được chia ra đều không nỡ ăn, có người ướp khô, khiến cho hai ngày nay đi qua một vài sân, có thể ngửi thấy mùi tanh từ bên trong bay ra.
Sân của cô hai cũng vậy.
Nhưng cũng may xung quanh chỉ có hai nhà.
Cũng biết cả đại đội chỉ có cá nhà bọn họ nhiều nhất, cho dù nặng mùi hơn một chút cũng không khiến cho người ta chú ý.
"Cô họ, để cháu làm cho." Sửu Ngưu đi tới, lướt qua Dung Hiểu Hiểu đi kéo dây thừng treo trên hàng rào: "Trên bếp đã đun xong nước, cô tắm rồi nghỉ ngơi đi, còn lại để cháu đến làm.”
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ: "Cô còn chưa buồn ngủ.”
Sửu Ngưu lại nói: "Vậy cô ở bên cạnh, cháu biết giết cá, cô cứ yên tâm giao cho cháu.”
"Cô đương nhiên yên tâm với cháu." Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vỗ bả vai nó: "Chúng ta là người một nhà, cô làm sao có thể không tin tưởng cháu?"
Sửu Ngưu nghe được mũi có chút chua xót, ừ một tiếng rồi kéo sọt cá lên đổ vào trong chậu gỗ đã chuẩn bị sẵn sàng, từ bên trong đổ ra bốn con cá.
Thật ra Sửu Ngưu rất sợ hãi.
Cuộc sống hiện tại thật sự rất tốt rất tốt, tốt đến nỗi hắn có đôi khi cũng không thể tin được, sợ loại ngày tháng này đột nhiên biến mất vào một ngày nào đó, cũng sợ cô họ cảm thấy hắn không phải là một đứa nhỏ vừa có năng lực vừa nghe lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận