Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 437. Chương 437

"Khi thím nói đến đây, bỗng nhiên cháu nhớ đến mẹ chồng của một chị gái."
Dung Hiểu Hiểu cười khẽ: “Bà ấy năm nay đã ngoài 50, lúc mới vào nhà máy chỉ là một công nhân bình thường, đến bây giờ đã là phó xưởng trưởng một nhà máy gần 1000 công nhân, từng bước một leo lên, đúng là đáng để học tập."
"Giỏi thế à?" Thím Trần kinh ngạc.
Dung Hiểu Hiểu gật đầu.
Người cô kể chính là mẹ chồng của chị Cổ Cúc, khi nghe chị ấy kể, dù chưa gặp mặt nhưng trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ.
Làm được đến mức độ như vậy, chỉ nghĩ cũng biết rất vất vả.
Nhưng bà ấy vẫn làm được, và rất thành công.
Tuy nhiên, nhắc đến chị Cổ Cúc, Dung Hiểu Hiểu nghĩ nếu Bạch Mạn đang tìm quan hệ ở hợp tác xã, cô có thể giới thiệu.
Dù sao chị Cổ Cúc là nhân viên bán hàng của cung tiêu xã, có người bên trong sẽ dễ làm việc hơn.
Mặc dù cô có ý giữ khoảng cách với Bạch Mạn, nhưng cũng không đến mức cắt đứt quan hệ hoàn toàn.
Với tư cách là thanh niên tri thức cùng một đại đội, nếu có thể giúp đỡ thì vẫn nên giúp.
Hai người đang nói chuyện thì cổng sân bị đẩy mở.
Sửu Ngưu cầm balô nhỏ của mình bước vào, tay cầm một mảnh giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc khôn xiết: “Cô họ, hôm nay thầy giáo khen cháu đấy!"
Trên giấy là nhận xét của thầy giáo về học sinh.
Dung Hiểu Hiểu rất quen với loại nhận xét này, vì cô cũng từng trải qua thời thơ ấu.
Lúc đó còn tưởng mình đặc biệt trong mắt thầy cô, xứng đáng được khen ngợi riêng.
Nhưng sau này mới biết gần như mỗi học sinh đều được đánh giá tốt.
Có thể khen học giỏi thì khen học giỏi, còn nếu học dốt thì khen về phẩm chất.
Dung Hiểu Hiểu nhớ mình thường xuyên được khen về phẩm chất.
'Thương người như thể thương thân', 'Đối xử với các bạn tốt', 'Tích cực vươn lên', vân vân...
Nói thật, đơn giản là thành tích của cô quá tệ, nếu không kiếp trước cũng đã không trải qua nhiều chuyện, học được nhiều kỹ năng đến thế.
Hoàn toàn có thể giống như học sinh ba tốt, ngay cả khi gia đình không hỗ trợ vẫn có thể dựa vào học bổng để hoàn thành việc học.
Nhưng đầu óc của cô thực sự không phải là người ham học.
Vì vậy, dù vài năm sau kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, cô cũng không định học lại như nguyên chủ để thi vào trường đại học ở thủ đô.
Cô vẫn chọn làm một kẻ tầm thường chỉ biết kiếm tiền.
Việc học hành, để cho thế hệ sau là được rồi.
Tuy nhiên, nhìn dòng nhận xét về Sửu Ngưu, Dung Hiểu Hiểu liên tục khen ngợi.
Đứa trẻ nghe mà con mắt nhắm lại thành khe hở, khóe miệng nhếch lên chưa hề rớt xuống, còn e thẹn nói: "Cô họ, sau này cháu sẽ cố gắng hơn nữa!"
Thím Trần không ngồi yên được nữa, vừa vỗ tay vừa đứng dậy:
"Thím phải về xem thầy giáo viết gì về thằng nhóc nhà thím, nó cais gì cũng tốt nhưng ngồi không yên, cũng không biết có phải là học sinh học giỏi không nữa."
Nói rồi bà cáo từ đi vội về nhà.
Sửu Ngưu đặt balô vào phòng, rồi chạy ra hỏi: "Cô họ ơi, có phải mang tất cả đồ trên xe bò xuống không?"
Dung Hiểu Hiểu gật đầu, trước tiên chỉ cách phân loại rồi mới bảo cậu nhóc bắt đầu hành động.
Công việc này nhìn không mệt nhưng thực ra khá rắc rối.
Đồ đạc thực sự không ít, phân loại ra khá phiền phức.
Nhưng may mắn là cô có mấy đứa trẻ giúp đỡ.
Mặc dù Sửu Ngưu đi học rồi, nhưng vẫn thường xuyên qua lại với bạn bè, sau khi tan học Hổ Oa Tử và Chiêu Đệ sẽ đến tìm cậu nhóc.
Ba đứa trẻ tụ tập trong sân hoặc chơi đùa với nhau, hoặc Sửu Ngưu dạy hai đứa viết chữ và làm toán, cho đến giờ ăn cơm mới vẫy tay từ biệt.
Dung Hiểu Hiểu khá thích hai đứa trẻ này.
Đặc biệt ngoan ngoãn lanh lợi, đôi khi thấy chỗ nào dơ dáy, còn tự giác dọn dẹp giúp.
Nếu cô hai đi lại không tiện, cũng tự động đến giúp đỡ.
Giống như hôm nay, thấy sân đầy đồ chúng không hiểu, nhưng không sao cả, điều đó không ngăn cản chúng tiến lên giúp đỡ.
"Cô họ ơi, vòng này để ở đây đúng không?"
"Cô họ ơi, những con ốc vít này nhỏ quá, cháu có nên lấy hộp đựng không?"
"Cô họ, cô khát nước không? Cháu đi lấy nước cho cô."
Ba đứa trẻ gọi cô là cô họ, nghe mà làm lòng người ta mềm nhũn.
Chiêu Đệ cầm cốc chạy lại, nói rõ ràng: "Nước đã không còn nóng nữa rồi, ấm ấm vừa đủ uống được."
Dung Hiểu Hiểu cảm ơn, vỗ nhẹ lên đầu cô bé: "Các cháu cũng uống nước đi, trời lạnh rồi không nên uống nước lạnh."
"Dạ."
Chiêu Đệ gật đầu thật mạnh: “Nước ấm pha đường đỏ là ngon nhất."
Cô bé thích nhất là nhà của anh Sửu Ngưu.
Bà nội và cô họ rất rất tốt.
Họ không ghét bỏ cô bé, nói chuyện dịu dàng ấm áp, cô bé thích nhất là cô họ vỗ nhẹ lên đầu mình, cảm giác giống như mẹ cô bé trong ký ức vậy.
Hơn nữa, cô họ rất tốt.
Mỗi lần đến đây đều có nước đường đỏ uống, kẹo và hạt dưa ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận