Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 116. Chương 116

Chương 116
Dung Hiểu Hiểu lại nói: "Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, mỗi ngày chỉ có bốn giờ làm việc, an bài thời gian của những người khác cũng không dễ phân phối, không bằng chia công việc chia ra ngoài.”
"Chia ra ngoài."
"Không sai." Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Một giờ 1,5 công điểm, con cái nhà ai trong đại đội có thời gian thì đến làm một giờ, như vậy cũng không cần điều động người từ nơi khác tới.”
"Trẻ con." La Kiến Lâm có chút kinh ngạc.
Dung Hiểu Hiểu từ đầu đến cuối chỉ muốn nhân thủ là mấy đứa trẻ.
Người lớn cũng không dễ quản.
Nhìn đại đội trưởng sầu đến tóc bạc trắng là biết.
Nghe lời còn chưa tính, không nghe lời là một đống phiền toái.
Nhưng đứa nhỏ thì khác, công điểm là một phần để bọn chúng nghe lời, đồng thời kẹo trong túi của cô cũng là vũ khí đặc biệt hiệu quả.
Chỉ cần lấy ra một viên kẹo, bọn nhỏ trong đại đội có thể trực tiếp gọi cô là đại vương.
Dung Hiểu Hiểu không tiếp tục thúc giục.
Những gì nên nói đều đã nói, những chuyện khác đều dựa vào đại đội trưởng tự mình suy xét.
Kỳ thật nếu thật sự muốn nói, đề nghị này của cô, xem như thay đại đội giải quyết không ít vấn đề nan giải.
Trước khi cô đến, Sửu Ngưu là một gia đình khó khăn trong đại đội.
Đứa nhỏ như thằng bé thật đúng là không ít, trước kia đều phải dựa vào đại đội thỉnh thoảng cứu tế, nếu có thể tìm cho bọn chúng một công việc vừa với độ tuổi lại có thể kiếm được một chút công điểm, kỳ thật cũng rất tốt.
An bài bốn đứa nhỏ choai choai tới đây, mỗi ngày mài một tiếng là có thể kiếm được 1,5 công điểm.
Nhìn thì ít, nhưng cũng có thể kiếm được một ngày ăn của đứa trẻ rồi.
Sau khi tạm biệt đại đội trưởng, Dung Hiểu Hiểu liền đi chuồng heo.
Tiêu Cảng lúc này đang lôi kéo Sửu Ngưu nói chuyện: "Cháu thay chú suy nghĩ thật kỹ, nghĩ được chú cho cháu một nắm kẹo đường.”
Dung Hiểu Hiểu tiến lại gần: "Nghĩ cái gì?"
Tiêu Cảng còn chưa mở miệng, Sửu Ngưu đã giành trước trả lời: "Thanh niên tri thức Tiêu muốn chuyển nhà, đang hỏi cháu chỗ nào có nhà ở.”
Dung Hiểu Hiểu cười: "Một nắm kẹo đường đổi tin tức, việc làm ăn này có thể làm.”
Nào ngờ, Sửu Ngưu có vẻ đặc biệt khổ não: "Con đường này có chút khó kiếm.”
Thanh niên tri thức Tiêu yêu cầu đặc biệt nhiều.
Muốn nhà riêng biệt, muốn phong cảnh tốt, muốn chủ hộ dễ nói chuyện, tốt nhất còn có thể một ngày ba bữa, phải gần chuồng heo như vậy không cần phải đi bộ nhiều, muốn…
Nó sắp không thể nhớ hết được.
"Chuyện này dễ làm." Dung Hiểu Hiểu đưa ra chủ ý cho hắn: "Cháu dùng một viên kẹo đi hỏi những bạn nhỏ khác, hỏi thêm mấy người sẽ có thể tìm được.”
Tiêu Cảng cho Sửu Ngưu một nắm kẹo, Sửu Ngưu cho bạn nhỏ một viên.
Một viên và một nắm chênh lệch rất lớn đấy.
Nó được gọi là gì?
Cái này được gọi là kiếm lợi nhuận giữa chênh lệch giá cả.
Sửu Ngưu mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh, chào hỏi xong thì bỏ chạy.
Tiêu Cảng ôm rất nhiều kỳ vọng với hắn: "Hy vọng nhanh chóng tìm được.”
Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Sao đột nhiên anh lại muốn chuyển ra khỏi nhà thanh niên tri thức?"
“Các người đều chuyển đi, nếu tôi không chuyển đi thì chẳng phải là không hợp quần sao?”
“Các người? Ngoại trừ tôi còn có ai chuyển đi nữa.”
"Bạch Mạn và Thịnh Tả Nguyên đều chuyển đi." Tiêu Cảng lại rất tức giận.
Rõ ràng ba người bọn họ một nhóm, trước khi đến đã nói chiếu cố lẫn nhau.
Kết quả là gì?
Bạch Mạn thích độc lai độc vãng.
Xung quanh Thịnh Tả Nguyên có một đống đồng chí nữ, thật sự bài trừ hắn ra ngoài, thật sự rất tức giận.
"Hai người bọn họ chuyển đến cùng một nơi?" Dung Hiểu Hiểu nổi lên lòng hiếu kỳ, ngồi bên cạnh Tiêu Cảng chờ bát quái.
"Bạch Mạn chuyển trước, Thịnh Tả Nguyên chạy theo mông cô ta, hai người đó ở nhà đối diện nhau." Tiêu Cảng đã đến thăm nhà của họ.
Không tính là thật tốt.
Nhưng đều có phòng của riêng mình.
Hắn cũng không muốn chen chúc cùng người khác trong một phòng, mỗi ngày gặm thịt khô đều có người nhìn chằm chằm, hắn ăn cũng không yên, cũng chỉ có thể nhịn đau lòng nhét ra ngoài một chút.
Nhét ra mãi, hàng tồn kho của hắn cũng không còn nhiều.
Vì khẩu phần ăn của mình, hắn cũng phải chuyển đi: "Tôi cũng phải ở một phòng, còn phải ở chỗ tốt hơn bọn họ."
Dung Hiểu Hiểu một tay chống cằm.
Ôi chao, bên kia nhất định đặc biệt náo nhiệt.
Không chỉ có Bạch Mạn Thịnh Tả Nguyên, gia đình Dung Chính Chí cũng ở bên kia.
Không biết liệu giữa họ có chút tiến triển nào hay không.
Lúc này, ở hạ lưu sông nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có vài người tới.
Tuy rằng bây giờ là thời gian đi làm, nhưng ai cũng có thời điểm xin nghỉ đi đại tiểu tiện, nếu đã đi vậy tại sao không đi thêm vài bước đến bên này xem lưới đánh cá có động tĩnh hay không
Không ít người ôm ý nghĩ này.
Ông cụ Đỗ xuống lưới nhìn từng đợt từng đợt người đến, chỉ cần bọn họ không tiến đến bờ sông kéo dây thừng, chẳng những không ngăn cản ngược lại còn vui vẻ cùng bọn họ tán gẫu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận