Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 75. -

Chương 75
Người theo đuổi cô ta cũng là thanh niên tri thức, cô ta không kém Bạch Mạn bao nhiêu.
Cô ta khinh thường nói: "Hắn theo đuổi tôi tôi còn không muốn phản ứng với hắn, một người đàn ông ngay cả làm việc cũng không được, có ích lợi gì?"
Dung Hiểu Hiểu vỗ tay: "Đồng chí Viên Hinh nói rất hay, sở dĩ hắn theo đuổi cô là bởi vì cô quá ưu tú, cũng không thể do mình ưu tú lại là sai."
Viên Hinh vừa nghe, hai mắt trong nháy mắt phát sáng.
Thậm chí còn cao ngạo nâng cằm lên.
Có một số cô gái từng bị Vệ Đông lén theo đuổi, ngay từ đầu còn có chút ngượng ngùng khó chịu, cúi đầu sợ mình bị kéo ra.
Nhưng nghe những lời này, các cô đột nhiên có một loại ý nghĩ khác.
Chỉ có những người xuất sắc mới có thể được theo đuổi.
Tuy rằng người này quả thực một lời khó nói hết, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là thanh niên tri thức trong thành phố, đây chính là học sinh trung học hàng thật giá thật.
Việc này nếu truyền ra ngoài, trên mặt các cô ngược lại còn có ánh sáng.
Không bao lâu sau, một cô gái cao gầy cũng giơ tay lên: "Hắn cũng theo đuổi tôi, thường hái hoa dại tặng tôi, tôi trực tiếp ném đi.”
Có người đầu tiên tất nhiên không thể thiếu người thứ hai.
"Hắn tặng hoa cho cô sao, hắn cũng tặng cho tôi."
"Hắn đưa cho tôi một tảng đá, còn nói tình cảm của hắn vững trãi như đá, quả thực buồn cười chết người ta."
“Còn có tôi còn có tôi, hắn còn bảo tôi giữ bí mật, nói chuyện này ra sẽ làm hỏng thanh danh của tôi.”
Hết người này đến người khác, làm cho người bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả đều là các cô gái trong đại đội, vốn phần lớn mọi người cũng chỉ muốn xem náo nhiệt, ai có thể nghĩ đến náo nhiệt lại đến từ trong nhà mình.
Nhất là người nhà của những cô gái này, càng thêm nổi trận lôi đình.
Cũng may các cô gái này đều là người tự hiểu rõ, chứ chẳng may bị tên lừa đảo này lừa gạt đến tay, vậy không phải sẽ rất thảm sao.
Muốn nói Vệ Đông này thật tâm thật ý, vậy tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì những cô gái này trưởng bối trong nhà đều có chút chức vụ ở trong đại đội.
Ví dụ như cha của Viên Hinh là kế toán của đại đội.
Bác cả La Nhị Nha là phân đội trưởng đại đội, chuyên môn phụ trách phân phối công tác.
Anh trai của Lưu Miêu Nhi là giáo viên của trường xã.
Nếu như nhìn không ra Vệ Đông có chủ ý gì, vậy bọn họ đều sống uổng công mấy chục năm như vậy.
Mà Vệ Đông lúc này đang làm gì.
Thần sắc thâm tình buồn bã trên mặt hắn sớm đã tiêu tán, nhìn từng đối tượng hắn từng theo đuổi bước ra, hắn đã sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra, cúi đầu rụt bả vai muốn chui ra khỏi đám người, hốt hoảng chạy trốn.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
"Đồ khốn, mày lại dám lừa em gái tao." Anh trai của một người trong đó trực tiếp xông tới xách áo Vệ Đông lên, vung quyền đánh tới.
"Ối!" Vệ Đông kêu lên đau đớn.
Nhưng còn chưa kịp giãy dụa, đã bị người thứ hai xông tới đạp mông, bị đạp cho nhào về phía trước, cằm hung hăng ngã trên mặt đất.
Không dừng lại ở đó.
Muốn đánh hắn không chỉ có một hai người.
Cho dù trong những cô gái này có người không có người nhà mình ở đây, nhưng nhà ai mà không có một hai cô con gái.
Vừa nghĩ đến trong đại đội có người ghê tởm như vậy nhìn chằm chằm con mình, lửa giận trong lòng cũng không ngừng tăng lên.
Dù cho chuyện này không liên quan đến mình, chỉ cần là người vây quanh bên cạnh đều không nhịn được bổ sung một hai cước.
"Được rồi được rồi, trút giận là được rồi, đừng đánh chết người." La Bảo Quân chen lên, giữ chặt người đang đánh, lớn tiếng hô: "Trước mắt giữ người lại, chờ đại đội trưởng tới rồi xem xem xử lý như thế nào.”
Khuyên thì khuyên, chỉ là lúc hắn khuyên tay lại thỉnh thoảng buông lỏng một chút, để cho người kia lại vung thêm một quyền, đạp thêm một cước.
Chờ tất cả mọi người tản ra, Vệ Đông nằm kêu rên trên mặt đất đã bị đánh bầm dập mặt mũi.
Nhưng không ai đồng tình với hắn, còn trực tiếp khạc nước miếng lên người hắn.
So với Vệ Đông đáng hận, Thái Thiếu Anh ngồi đó có vẻ có chút đáng thương.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng.
Thái Thiếu Anh đến đại đội của bọn họ một thời gian dài như vậy, xem như là số ít người có thể làm việc.
Phàm là người từng cùng một tổ với cô ấy đều biết, nếu gặp phải chuyện gì cần giúp đỡ, cô ấy tuyệt đối không nói hai lời đã đáp ứng.
Vì vậy, một số người lười biếng thấy cô ấy dễ nói chuyện luôn nhờ cô ấy giúp đỡ.
Tính tình như vậy cũng không giống người có tâm địa xấu.
Cát Quế thấy không tốt, vội vàng la hét: "Vệ Đông là Vệ Đông, con trai tôi là con trai tôi, năm đó Dương Ngân và Liên Hoa là đối tượng đại đội ai mà không biết, nhất định là do Thái Thiếu Anh bị vứt bỏ, trong lòng có ý xấu mới cố ý phá hư.”
Dương Ngân nhìn thấy kết quả của Vệ Đông, trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Cũng may, lúc ấy hắn chỉ lừa gạt Thái Thiếu Anh, ở trước mặt những người khác trong đại đội cũng không giới thiệu Thái Liên Hoa là em họ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận