Thập niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 208. Chương 208

Lúc đầu, bà ta cũng nghĩ như con trai út của mình.
Cho dù không muốn thừa nhận, cũng biết thanh danh trong nhà không tốt lắm, trước kia cảm thấy không sao cả, mình muốn làm như thế nào thì làm như thế, không chút bận tâm người bên ngoài nói như thế nào.
Mãi cho đến khi con cái của bà ta lớn lên, bà ta mới bị đau đầu.
Thằng cả bà ta không quan tâm, hận không thể để hắn cả đời không kết hôn, giúp đỡ nuôi một nhà già trẻ.
Nhưng còn lại ba đứa con, ngay cả Chính Quý nhỏ nhất cũng đã trưởng thành, kết quả thật sự không có một nhà nào tới cửa xem mắt, bà ta tìm bà mối vài lần, còn cắn răng nhét không ít thứ tốt, kết quả tìm tới đều là người điều kiện cực kém, nếu không chính là người bị tàn tật.
Thậm chí còn có một số cô gái xinh đẹp, nhà mẹ đẻ muốn chém đẹp, đòi mấy chục đồng tiền sính lễ.
Những người này bà ta sao có thể để ý.
Nhờ bà mối giúp đỡ nhiều hơn, nhưng bà mối cũng không còn cách nào khác.
Đều là cưới con dâu gả con gái, nếu để con cái của mình ở trong lòng, ai cũng sẽ tới cửa hỏi thăm một chút, chỉ cần vào đại đội Hồng Sơn, sẽ không có một hộ gia đình nào khen bọn họ.
Hai ngày trước bà mối đột nhiên tới cửa, nói là có một cô gái tốt có chút ý tứ với thằng cả.
Là xã viên đại đội cách vách, điều kiện trong nhà không tệ, cô gái ngoan ngoãn, nghe ý tứ của người nhà kia, chờ sau này kết hôn của hồi môn cũng sẽ không ít.
Đây tuyệt đối là một mối thông gia tốt.
Ngoại trừ thằng cả ra, bà ta còn có hai đứa con trai, tất nhiên nghĩ có nên đến cướp người hay không.
Kết quả chờ bà ta hỏi thăm, mới biết được Đổng Hải Dao nhất định đã làm chuyện gì đó, không thể không tìm một người thành thật gả.
Lưu Thúy Phượng sau khi nghe được, chẳng những không có tức giận, thậm chí còn đặc biệt cao hứng.
Có nhược điểm là chuyện tốt, sau khi nắm được nhược điểm này còn sợ không nắm bắt được Đổng Hải Dao
Về phần có thể thay người khác nuôi con hoang hay không, bà ta không thèm để ý đứa con hoang kia theo họ Dung, nhưng tuyệt đối sẽ không tiêu một hạt gạo nào cho nó, Đổng gia muốn cháu ngoại này sống sót, vậy cho tiền lương thực đi.
"Mẹ, mẹ thật khôn khéo." Dung Chính Quý xem như nghe hiểu.
Lập tức không còn tâm tư cưới Đổng Hải Dao, một đôi giày rách hắn còn chướng mắt, vừa vặn xứng với tên ngu xuẩn kia, hắn vươn tay xoa bả vai cho mẹ: "Mẹ, nếu có thể lấy được tiền từ tay Đổng Hải Dao, mẹ cưới cho con một cô vợ xinh đẹp đi, cưới về sinh cho mẹ mấy đứa cháu mập mạp.”
"Com gấp cái gì."
"Gấp chứ, không phải muốn sớm một chút nối dõi tông đường cho Dung gia sao?" Dung Chính Quý quả thật rất gấp.
Tình huống trong nhà hắn cũng thấy rõ ràng, ba mẹ không thèm để ý anh cả, lại để ý anh hai, nếu thật sự có tiền nhất định là lo cho anh hai lớn tuổi của hắn, vậy chẳng phải hắn còn phải đợi thêm vài năm nữa sao.
Hắn cũng không muốn bị độc thân, chẳng may sau này xảy ra chuyện gì không lấy ra được tiền, cũng không thể cả đời bị độc thân chứ,
Vừa dỗ dành bà mẹ già của mình, vừa suy nghĩ lung tung.
Hai mẹ con hoàn toàn không phát hiện, ở bên ngoài có một người bám ở đó nghe lén.
Giọng hai mẹ con nói chuyện không lớn, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện đề phòng người khác, trong sân nói cái gì ngoài cổng nghe rõ ràng.
Cũng chính bởi vì nghe rõ ràng, sắc mặt Bạch Mạn đã trắng bệch.
Cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng đã mắng chửi người Dung gia vô số lần, hận không thể trực tiếp mắng chết bọn họ.
Cũng chính bởi vì rất tức giận, cô ta hoàn toàn không chú ý tới ba đứa nhóc phía sau.
Ba người Sửu Ngưu giúp thanh niên tri thức Bạch chất củi xong ra cửa, nhìn thấy cô ta rụt ở góc tường, bộ dạng này bọn chúng cũng không xa lạ, rất nhiều người nghe lén ở góc tường đều có bộ dạng này.
Còn coi như nhà kia có chuyện gì thú vị, nên lặng lẽ đi đến bên kia sân, học tư thế thanh niên tri thức Bạch nằm sấp trên tường.
Vừa nghe, Chiêu Đệ đã không hiểu được, nhỏ giọng hỏi: "Chú Dung cưới vợ không tốt sao?"
Trong đại đội, trong số những người cô bé thích nhất có chú Dung.
Trước kia cô bé bị mẹ kế đuổi ra khỏi sân, ban đêm trời tối đen, xung quanh không có ai, cô bé sợ tới mức không im lặng khóc lớn, là chú Dung lúc đó đi ngang qua, đưa cô bé đến nhà đại đội trưởng.
Sau khi rời đi, chú Dung lại trở về, nhét cho cô bé hai cái bánh lớn.
Vốn nên là buổi tối vừa đói vừa sợ, lại bởi vì có chú Dung, cô bé ở nơi an toàn nhất, bụng cũng ăn no.
"Chú Dung cũng sẽ giống như ba mình, thay người khác nuôi con sao?" Hổ Oa Tử cũng không quá hiểu.
Nhưng hắn nhớ rõ đã từng có người nói ba làm lụng nuôi hắn, quả thật thay người khác nuôi con, chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy: "Chú Dung cũng là kẻ ngốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận