Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 112: Đây là ba tên lưu manh lúc bắt đầu?

Chương 112: Đây là ba tên lưu manh lúc bắt đầu?Chương 112: Đây là ba tên lưu manh lúc bắt đầu?
Chương 112: Đây là ba tên lưu manh lúc bắt đầu?
Mà ở phía đông của Luyện Ma Tông, băng qua dãy núi dài và bình nguyên, đi thẳng đến ven bờ nơi gió biển gào thét.
Một tia sáng rơi xuống vách đá cạnh bờ biển.
Nơi đây đã có vài bóng người, đều là trưởng lão của Luyện Ma Tông.
Cát Hồng Sơn, Tê Nhuế, Yến Tiểu Như... Sáu trưởng lão của Luyện Ma Tông lúc này đã tập hợp lại với nhau.
Khi ánh sáng của Te Nhuế rơi xuống, đáp trên vách đá, Cát Hồng Sơn là người lên tiếng đầu tiên.
"Tê trưởng lão, cuối cùng ngươi đã tới."
Tê Nhuế mặc cung trang, dáng vẻ nữ nhân thành thục, trên mặt mỉm cười: "Cát trưởng lão, chư vị trưởng lão, tình huống bây giờ như thế nào?"
Yến Tiểu Như toàn thân váy đen, khuôn mặt thanh lãnh, lạnh lùng nói: "Tông chủ vừa rời đi, xem ra tình hình không lạc quan chút nào.”
Trước mặt các vị trưởng lão, sương mù trắng xóa bao trùm toàn bộ mặt biển, cho dù là tu sĩ cũng không cách nào nhìn xuyên qua làn sương mù rộng lớn này.
Từ trước đến nay biển sương mù này luôn là khu vực cấm đối với các tu sĩ.
Nhìn có vẻ yên bình ôn hòa, nhưng lại có thể nuốt chửng tất cả tu sĩ bước vào trong.
Tuy nhiên sương mù vốn luôn êm ả nhẹ nhàng giờ đây đã không còn nhẹ nhàng nữa.
Làn sương mù trắng xóa kia cuồn cuộn dâng trào dữ dội, tựa như có một lực lượng cực lớn khuấy động sâu bên trong sương mù.
Khí tức kỳ quái âm u lạnh lẽo không ngừng tràn ra từ màn sương.
Người thường có lẽ chỉ cảm thấy lạnh, nhưng trong cảm nhận của các trưởng lão Luyện Ma Tông, hơi thở lạnh lo từ trong sương mù tỏa ra làm người ta sởn tóc gáy!
Dường như bọn họ nhìn thấy vô số oán quỷ đáng sợ đang vùng vay và la hét trong sương mù, muốn đến thế gian uống máu thịt của người sống.
Cát Hồng Sơn nhìn sương mù cuồn cuộn không ngừng, cau mày nói.
"Sau vụ việc nhục cốt linh khôi lần trước, ta đã trở về đọc lại sách cổ."
"Nghe nói thời kỳ thượng cổ, trên Biển Sương Mù không có sương mù, tu sĩ chèo thuyền có thể tự do đi lại. Nhưng khi đó trên vùng đất rộng lớn tràn ngập tà linh quỷ dị, ngay cả người tu luyện cũng khó có thể chống cự."
"Về sau sương mù kéo đến, nuốt chửng toàn bộ biển rộng, người tu luyện cũng không thể đi ra biển được nữa."
"Mà trong biển cả bị sương mù nuốt chứng, nghe nói có một thần quốc thượng cổ."
"Người dân quốc gia đó trời sinh kỳ quái, đều là sự tôn tại nửa người nửa thần, khi sương mù rơi xuống, bọn họ chết thảm ở vương đô, tất cả đều biến thành oán quỷ."
"Nếu để cho những người từng là bán thần, bây giờ là oán quỷ này đi ra, người trong Luyện Ma Tông của chúng ta sẽ phải chịu thương vong nặng nề!"
Cát Hồng Sơn cau mày nói: "Hy vọng những oán quỷ kia đi vê phía địa bàn của tiên đạo. Nếu có quá nhiều người phàm chết dưới sự cai trị, nguồn thu thuế trong năm tới sẽ giảm đi rất nhiều."
Cát Hồng Sơn chia sẻ những truyền thuyết thượng cổ mà ông ta tìm được từ sách cổ.
Nhưng các vị trưởng lão lại từ chối cho ý kiến đối với vấn đề này.
Cái gì mà thần quốc thượng cổ, cái gì bán thần oán quỷ... Cát Hồng Sơn chỉ thích tin vào những thứ linh tinh này.
Tuy nhiên, mặc dù các trưởng lão không tin lời nói của Cát Hồng Sơn, nhưng nhìn sương mù cuồn cuộn lăn lộn trước mặt và khí tức âm u không ngừng tràn ra từ sương mù, tất cả các trưởng lão có mặt ở đây đều hiểu.
Bất kể trong sương mù có thứ gì, nó đều chẳng lành tính chút nào.
Trong Biển Sương Mù kỳ lạ sinh linh mất tích, nuốt chửng tu sĩ, sẽ có một thứ gì đó đi ra ... Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến các tu sĩ bất an.
Te Nhuế nhìn sương trắng không ngừng lay động, cảm nhận được khí tức âm u lạnh lẽo đáng sợ trong không khí, hỏi: "Tông chủ đi nơi nào?”
Yến Tiểu Như vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phương xa một cái, nói: "Tông chủ đi tìm đám người tiên đạo để nói chuyện, hắn muốn tạm thời hòa bình với đám người tiên đạo kia, cùng nhau đối phó với thứ kỳ quái trong sương mù."
"Nhìn từ tình huống hiện tại, nếu thứ trong sương mù đi ra, bất kể hai đạo chính hay ma, mọi người đều sẽ gặp nạn."
Yến Tiểu Như giải thích.
Mà cách đó mấy vạn dặm theo hướng nàng đang nhìn, tại cùng một bờ biển, các tu sĩ tiên đạo đã bố trí xong đại trận từ sớm, trận địa sẵn sàng đón địch.
Sự chuyển động ngày càng dữ dội trong sương mù đã công khai thông báo với thế giới này rằng một tai họa khủng khiếp sắp ập đến.
Thậm chí có thể là một thảm họa ảnh hưởng đến cả các tu sĩ...
Ở một nơi khác của Biển Sương Mù, Thiên Nguyên Vương Triều.
Hầu như tất cả các thuật sĩ trấn ma Khâm Thiên Giám đều đi đến bờ biển, những thuật sĩ trấn ma khiến người ta nghe đến đã sợ mất mật này, bây giờ lại đang cảnh giác và bất an chăm chú quan sát Biển Sương Mù, cảnh giác với động tĩnh quỷ dị ở sâu trong sương mù.
Mà nơi sâu trong sương mù, trong cổ thành bí ẩn đã rất nhiều năm không có người đặt chân đến, làn sương trắng âm u trôi qua, từng bóng ma kỳ dị chậm chạp di chuyển trong thành trì.
Trong thế giới yên lặng này không có bất kỳ sự sống hay hy vọng nào, giữa con hẻm tối tăm, thi thể của một chàng trai đột nhiên đứng dậy.
Phá vỡ sự im lặng trong thành.
Ba bóng ma lang thang ngoài con hẻm dường như ngửi thấy hơi thở của người sống, bay về phía ngõ nhỏ.
Trong nháy mắt khi vị khách thần bí nhìn thấy rõ ba bóng ma kia, dường như hắn bị dọa giật nảy mình. "... Đây là ba tên lưu manh lúc bắt đầu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận