Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 238: Quê hương

Chương 238: Quê hươngChương 238: Quê hương
Chuong 238: Que huong
Thành Bình An.
Phía trên cổng thành không cao lắm có treo dòng chữ thành Bình An.
Trong cổng thành rộng mở, có rải rác vài người ra vào.
Tiểu Dã Thảo lại bước vào thành trì này một lần nữa, nàng vô thức nắm chặt tay Lý Mộc Dương.
Lúc này, Tiểu Dã Thảo đã hoàn toàn trở thành một đại cô nương.
Mặc dù chỉ mặc một bộ váy bình thường, nhưng lại khó che đi vẻ đẹp tự nhiên của nàng.
Dung nhan xinh đẹp động lòng người của thiếu nữ, đã sớm định sẵn trên mặt nàng, thời gian cũng không thể phai nhoà.
Trong đôi mắt sáng rỡ của nàng, dường như có một mảnh tinh vân, trong veo và sáng ngời.
Lý Mộc Dương hoàn toàn không biết lúc này Tiểu Dã Thảo đang ở tu vi cảnh giới gì, chính cô bé cũng không thể biết được.
Phương pháp luyện tập của nàng đã sớm bị nàng thay đổi hoàn toàn, và nó khác hẳn với phương pháp tu luyện ở thế tục.
Không có Kết Đan, không có Nguyên thần, cũng không có Tử Phủ.
Trong cơ thể của nàng chỉ có khí tức tiên linh mờ mịt.
Nhìn từ bên ngoài, cả người thiếu nữ như hòa làm một thể với thế giới này, không có chút uy hiếp nào, hoàn toàn không có khí thế của tiên tử hay các bậc tông sư tu luyện.
Trước đây không lâu, Tiểu Dã Thảo đã dễ dàng giết chết một vị bán thần, sức mạnh mà thiếu nữ thể hiện ra đã khiến Lý Mộc Dương thay đổi sắc mặt.
Nhưng bây giờ tiểu nha đầu này vẫn đứng ở cửa lớn ngoài thành nhỏ của quê hương, theo bản năng căng thẳng, nắm chặt tay Lý Mộc Dương.
"Ca...
Tiểu Dã Thảo lo lắng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Hay thôi chúng ta không đi nữa? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ cha mẹ muội đã không còn ở đây..."
Lý Mộc Dương quay sang nhìn Tiểu Dã Thảo e ngại, ánh mắt lảng tránh, hắn mỉm cười.
"Đã đến rồi, sao không vào trong đi dạo một chút?"
Hắn cười vỗ nhẹ tay thiếu nữ, nói: "Người xưa thường nói, đến thì cũng đã đến..."
Lý Mộc Dương cười ha hả, nửa cưỡng ép nắm tay thiếu nữ đi vào trong thành nhỏ có tường thành loang lổ.
Đến thành Bình An chỉ là lời đê nghị thuận miệng của Lý Mộc Dương.
Nhưng sau khi hắn đưa ra đề nghị này, phản ứng rụt rè né tránh của thiếu nữ lại làm cho Lý Mộc Dương quyết tâm dẫn tiểu nha đầu này đi một chuyến.
Trên con đường tu luyện sợ nhất là có tâm ma, mà gần đây tiểu nha đầu này luôn nói việc tu luyện của nàng trì trệ, đã gặp phải một loại bình cảnh nào đó.
Lý Mộc Dương suy đoán, có thể là nàng không buông bỏ được những gì tuổi thơ đã trải qua. Trải nghiệm bị mẫu thân bỏ rơi từ thuở nhỏ chắc hẳn đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng cô bé.
Có lẽ nên đưa nàng về nhà một chuyến, thăm lại chốn cũ, gặp lại cha mẹ của nàng một lần mới có thể cởi bỏ khúc mắc.
Lý Mộc Dương cười ha ha, mạnh mẽ kéo thiếu nữ vào cổng thành.
Mặc dù lúc này Tiểu Dã Thảo chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết Lý Mộc Dương, nhưng ở trong tay Lý Mộc Dương, cô bé lại ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.
Tuy nhiên, sau khi hai người vào thành, Lý Mộc Dương cũng không lập tức dẫn Tiểu Dã Thảo đi tìm cha mẹ nàng.
Hắn kéo Tiểu Dã Thảo đi dạo trong thành, hỏi thăm những chuyện thú vị trong thành, như thể chỉ đang đến dạo chơi bình thường.
Sau khi dạo chơi chốc lát, lại vào trong quán trà ngồi nghe nàng kể chuyện một hồi, ban đêm Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo nhận phòng vào ở một quán trọ.
Ngày thứ hai và thứ ba sau đó, Lý Mộc Dương cũng làm như vậy.
Hắn chỉ đơn thuần dẫn tiểu nha đầu đi dạo trong thành, cũng không đề cập đến việc tìm cha mẹ của nàng.
Ngược lại là tiểu nha đầu không nhịn được nữa.
Nàng lén lút hỏi thăm tin tức hiện tại của cha mẹ, rồi lặng lẽ trốn trong gió mà đi.
Năm đó mẫu thân bị thất sủng vì không sinh được con trai, sau đó dưới cơn tức giận bán con gái mình cho người môi giới, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi.
Nữ nhân đó trông không hề già đi, mặc bộ váy lòe loẹt và bôi son phấn thật dày, cùng với Đại phu nhân cười nhạo mỉa mai tiểu thiếp mới của chồng mình.
Mà vị Đại phu nhân này, chính là nữ nhân đã luôn xa lánh và chèn ép nàng hồi đó.
Nhưng lúc này, hai nữ nhân lại thân thiết giống như chị em, cùng nhau giễu cợt nói móc cô gái trẻ đối diện.
Cô gái bước ra từ kỹ viện kia tuy tuổi còn trẻ nhưng ăn nói sắc sảo, không chịu thua kém.
Tiểu Dã Thảo bình tĩnh đứng ở một bên, ẩn mình trong gió, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lặng lẽ nhìn mẫu thân trẻ trung xinh đẹp trong ký ức, bây giờ đã biến thành bộ dáng chanh chua dung tục.
Nàng nhìn hồi lâu, cho đến khi ba nữ nhân giải tán trong sự không vui, mới quay người rời đi.
Những ngày tiếp theo, Tiểu Dã Thảo thường xuyên tới xem.
Nhìn mẫu thân sỉ nhục người hầu, lấy lòng vợ cả, vặn vẹo thân hình được tính là xinh đẹp để nịnh nọt phu quân của bà, người đã không để ý tới bà từ lâu, nhìn bà lén lút cắt xén tiền công của nha hoàn người hầu, tung lời đồn hãm hại tiểu thiếp mới, cuối cùng vào lúc trời tối người yên, lén lút gặp riêng với một tạp dịch trẻ tuổi khỏe mạnh trong kho chứa củi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận