Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 433: Yến trưởng lão vào thành

Chương 433: Yến trưởng lão vào thànhChương 433: Yến trưởng lão vào thành
Chuong 433: Yen truong lao vao thanh
"Lần này không chỉ cân chặt đứt mối liên kết giữa Tứ Phương Đỉnh và địa mạch, mà còn cần tập trung lại các cao tâng của Huyết Liên Giáo, một mẻ bắt gọn!"
"Cho nên Phương Ứng Thiên trở về, ngược lại là chuyện tốt."
"Hiện tại Yến trưởng lão đã sắp xếp xong mọi việc, ngươi không cần lo lắng."
"Tối qua ta cũng đã gặp Yến trưởng lão, nàng nói với ta rất nhiều, nhờ ta chuyển lời cho ngươi, đừng nóng vội, mọi việc đều đang tiến triển ổn định theo kế hoạch."
Thiếu nữ vừa nói vừa cười tinh nghịch: "Đáng tiếc là không đúng lúc, nếu không ta đã để cho Yến trưởng lão tự mình nói chuyện với ngươi."
"Xa nhau lâu như vậy, chắc hẳn Yến trưởng lão rất nhớ ngươi."
Lý Nguyệt Thiền cười hi hi trêu chọc huynh trưởng nàng.
Lý Mộc Dương kinh ngạc: "Yến Tiểu Như vào thành?"
Chết tiệt...
Trước đó Yến Tiểu Như vẫn luôn ở ngoài thành, bây giờ lại mạo hiểm tiến vào thành...
Lý Mộc Dương cau mày hỏi: "Nàng vào thành làm gì? Nếu không bắt đầu hành động, sao phải dấn thân vào nguy hiểm?"
Lý Nguyệt Thiền ngây thơ chớp chớp mắt, nói: "Cái đó cũng không rõ, một đệ tử nhỏ bé như ta, nào dám hỏi nhiều..."
Nói xong, thiếu nữ cười đứng dậy làm lễ, lớn tiếng nói: "Vậy Lý kỳ chủ, tiểu nhân lui xuống."
Lý Mộc Dương tỏ vẻ ghét bỏ xua tay: "di đi."
Tiểu nha đầu này cố tình nói nửa vời khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
Tin tức Yến Tiểu Như đã vào thành này làm Lý Mộc Dương vẫn luôn yên tâm chơi trò chơi không khỏi bồn chồn.
Nữ nhân này đã vào thành, thậm chí còn đến gặp Nguyệt Thiền, vì sao không tìm cơ hội đến gặp hắn một chút?
Đáng giận!
Trong gian phòng, Lý Mục Dươg buồn bực thở dài.
Ba canh giờ sau, bên ngoài thành Thiên Giác.
Màn đêm đen kịt bao phủ mặt đất, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, trên con đường bên ngoài thành Thiên Giác có nhiều đèn hoa sen to nhỏ sáng lên.
Từng bóng người mặc trang phục hoa sen của Huyết Liên Giáo đang xếp hàng trước đường chính chờ đợi.
Yêu thú tuần tra xung quanh để duy trì trật tự.
Khung cảnh chào đón giáo chủ của Huyết Liên Giáo trở về thành có thể nói là cực kỳ phô trương.
Đứng phía trước nhất là chư vị đà chủ, hương chủ của Huyết Liên Giáo. Sau đó là các kỳ chủ của từng nhánh.
Lý Mộc Dương ở trong hàng ngũ Chấp Pháp Đường, đứng chung một chỗ với ba vị kỳ chủ khác, đứng trước mặt hắn là Nguyễn Mai, đường chủ của Chấp Pháp Đường.
Mà Thẩm Nghiên mặc áo choàng dày lại không đứng xếp hàng trong đội.
Một chiếc lầu nhỏ được dựng lên ở khoảng trống cạnh đường chính. Thẩm Nghiên ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế dài mềm mại, khoác áo choàng thật dày, trước mặt đặt một chậu than nóng.
Rõ ràng nhiệt độ của đêm hè vốn đã oi bức đến mức khiến người phàm khó chịu, nhưng Thẩm Nghiên vẫn như cũ không thể rời khỏi chậu than của nàng.
Lý Mộc Dương đoán rằng điều này có thể là do muội muội song sinh của Thẩm Nghiên là Thẩm Diệu bị nhốt trong Tứ Phương Đỉnh.
Giữa anh linh Thẩm Diệu và tỷ tỷ của nàng tồn tại một loại trạng thái cộng sinh quỷ dị nào đó.
Có lẽ sau khi cứu Thẩm Diệu ra khỏi Tứ Phương Đỉnh, Thẩm Nghiên sẽ có thể thoát khỏi tình huống bị bệnh sợ lạnh này.
Lý Mộc Dương đang suy tư, chợt cảm nhận được có ánh mắt ác ý nhìn hắn.
Mặc dù hắn đã gây ra vô số thù hằn trong Huyết Liên Giáo, nhưng thực sự là không có mấy người dám tỏ ra thù địch với hắn trong trường hợp này.
Lý Mộc Dương quay đầu lại thì nhìn thấy cách đó không xa một nữ tử mặc trường bào văn sĩ đang nhìn hắn đầy khiêu khích.
Thấy Lý Mộc Dương nhìn sang, nữ tử tuấn mỹ cả người mặc nam trang lại cười lạnh, nhướng mày nhìn hắn.
"Lý Mộc Dương, ngươi còn dám ngoi đầu ở bên ngoài... Ta còn tưởng rằng ngươi đã trốn đi, chỉ là một kẻ hèn nhát."
Nam Cung Đình, một trong tứ đại hương chủ Huyết Liên Giáo, đã từng là thiếu cốc chủ của Loạn Hồn Cốc, sau cuộc hỗn loạn ở thành Thiên Giác vẫn chưa gặp mặt Lý Mộc Dương.
Bây giờ hai người cuối cùng lại gặp nhau, nữ nhân đã từng bị Lý Mộc Dương dùng hình phạt tra tấn đến muốn chết trong nhà giam, trong ánh mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo.
Đối mặt với sự thù địch của kẻ thù cũ, Lý Mộc Dương vô cùng bình tĩnh.
"Nam Cung hương chủ, hẳn là còn ôm hận chuyện xưa?"
Nam Cung Đình nhấếch miệng cười lạnh một tiếng: "Ta không ôm hận, bản toa cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi."
"Chỉ là nghe nói gân đây trong thành không ngừng truyền ra lời đồn, kỳ chủ Lý Mộc Dương ngang ngược bá đạo, gây ra vô số thù hẳn, có rất nhiều người muốn lấy cái đầu trên cổ ngươi."
"Bản toạ có chút để ý chuyện này, chi bằng ngày mai đến phủ của ta ngồi một chút, chúng ta tâm sự kỹ càng về chuyện này?"
Nam Cung Đình cười nói: "Phụ thân của ta cũng rất nhớ Lý kỳ chủ, muốn gặp lại ngươi một lân đây này."
Nam Cung Đình tươi cười xán lạn.
Lý Mộc Dương liếc nhìn mấy vị đà chủ và kỳ chủ khác đang xếp hàng phía trước, lắc đầu. "Ngày mai không có thời gian, ngày khác đi...'
Đi dự tiệc ở phủ của kẻ biến thái như ngươi?
Đầu óc của ta không có hố, sao lại đi loại Hồng Môn Yến này.
Thay vì lãng phí thời gian với ngươi, tên thích mặc đồ nam nhân này, còn không bằng về nhà chơi trò chơi.
Chờ ta cứu ra anh linh trong Tứ Phương Đỉnh, nhìn Huyết Liên Giáo các ngươi còn càn rỡ thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận