Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 331: Hai ngày

Chương 331: Hai ngàyChương 331: Hai ngày
Chuong 331: Hai ngay
Tình hình bây giờ rất căng thẳng, giáo chủ đang phải chống đỡ trước những kẻ thù hùng mạnh ở tiền tuyến, vậy nên nhiệm vụ trấn giữ thành Thiên Giác, điều phối sự cân bằng giữa các bên đều rơi vào đầu của Thẩm Nghiên.
Thành Thiên Giác, nơi đặt thượng cổ tiên khí Tứ Phương Đỉnh, là trung tâm cuộc nổi dậy của Huyết Liên Giáo.
Sương máu do Tứ Phương Đỉnh giải phóng không chỉ có thể làm mất tu vi của những người trên vùng đất này mà Tứ Phương Đỉnh còn có thể nâng cao sức chiến đấu của những tín đồ Huyết Liên Giáo.
Tứ Phương Đỉnh và thành Thiên Giác nhất định phải có người canh giữ bảo vệ.
Hiện tại, ngoài giáo chủ, người duy nhất trong giáo hội có đủ tư cách đảm nhận vị trí này là Thẩm Nghiên, con gái của giáo chủ trước đây.
Nhìn lính đưa tin mạo hiểm rời đi trong cơn mưa lớn, Độc Cô Nhất Phương, người đang ngồi ở cửa lều, mới lên tiếng hỏi.
"Hai ngày... Liệu có đủ không?”
Địa hình trên Đồi Bình Dương chật hẹp, ky binh yêu thú không phát huy được hết khả năng của mình, chỉ có thể dựa vào máu thịt của những tín đồ Huyết Liên Giáo để chen lên.
Mà trong hoàn cảnh này, lại tòi ra một tên đệ tử ma tông cầm pháp khí trong tay, một mực canh giữ ở trước núi, đó là một cản trở cực lớn đối với bọn chúng.
Trong hai ngày qua, đòn tấn công của Huyết Liên Giáo mỗi lúc một hung hãn hơn nhưng vẫn không thể chọc thủng tuyến phòng ngự của đối thủ.
Cho dù chúng đã tăng thêm lợi ích nếu như hắn đầu hàng nhưng vẫn không thể lay chuyển được tâm trí của người đó.
Ma tông luôn đặt lợi ích lên trên hết lại sinh ra được một tên ngang ngạnh cứng đầu như vậy, chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng, nhưng đến thời điểm này, mọi người chỉ có thể thừa nhận rằng nam tử trên đồi Bình Dương kia là người nhất mực trung thành với Luyện Ma Tông.
Nếu không trung thành và dũng cảm, trước tình thế nguy hiểm hiện tại và tương lai tươi sáng phía sau nếu hắn chịu đầu hàng thì liệu rằng một đệ tử nội môn áo bào trắng đơn thuần có thể không rung động được sao?
Độc Cô Nhất Phương lắc đầu nói: "Chỉ sợ hai ngày nữa chúng ta vẫn không thể đột phá phòng ngự của họ."
Độc Cô Nhất Phương không có mấy lạc quan đối với quyết định của Thẩm Nghiên.
Nhưng Thẩm Nghiên lại thở dài nói: "Hai ngày này là nỗ lực cuối cùng của ta, cũng là cơ hội cuối cùng cho người đó...'
Nhìn ngọn đồi nhỏ trong màn mưa xối xả, Thẩm Nghiên nhẹ giọng nói: "Võ Thân Bá Thể... Nếu như loại thể chất này thuộc về chúng ta, nó sẽ trở thành lực lượng chiến đấu hùng mạnh của Huyết Liên Giáo, ta muốn cố gắng hết sức chiến đấu vì nó."
"Nếu hắn đầu hàng thì vẫn còn hy vọng giải cứu được hai vị hương chủ đã bị bắt."
"Nếu hắn nhất quyết không đầu hàng..." Thẩm Nghiên thở dài nói: "Tạ Sơn Hải hiện tại đã cách đây sáu mươi dặm. Nếu hai ngày nữa ta trở lại thành Thiên Giác, ta sẽ yêu cầu Tạ đà chủ tấn công nơi này."
"Chúng ta không thể có được Võ Thần Bá Thể thì nó tuyệt đối không được rơi vào trong tay người khác!"
Lời nói của Thẩm Nghiên khiến Độc Cô Nhất Phương hơi nhướng mày.
"Tạ Sơn Hải sao..."
Nếu con chó điên kia tới, người trên núi nhất định sẽ phải chết.
Độc Cô Nhất Phương nhấch miệng cười nói: "Ta đột nhiên hy vọng tên trên núi kia sẽ chiến đấu đến cùng. Nếu hai ngày nữa con chó điên Tạ Sơn Hải kia đến đối đầu trực diện với hắn, không biết răng của tên nào sẽ bị gay trước đây nhỉ... Haha..."
Tiếng cười của Độc Cô Nhất Phương lan xa trong cơn mưa như trút nước.
Những tín đồ Huyết Liên Giáo dưới Đồi Bình Dương lau chùi lưỡi kiếm, bắt đầu tập hợp lại thành đại quân.
Đồi Bình Dương bị bao vây bởi hàng loạt trại quân sự, tử khí bao trùm khắp nơi.
Các tu sĩ của ma tông trú mưa trong một căn lều tạm bợ, bôi thuốc cho nhau và nghỉ ngơi hồi phục sức lực.
Tu sĩ của ma tông trông có vẻ đã kiệt sức, sự u tối buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Những ngày tháng chiến đấu không ngừng nghỉ đã khiến thần kinh của hai trăm người này suy sụp đến cùng cực.
Không ai có thể biết được khi nào sợi dây này sẽ đứt.
Nhưng cho dù cái chết đã cận kề, những tu sĩ ma tông trên núi vẫn mạnh mẽ chống đỡ, không dám buông lỏng một giây một phút nào.
Khát vọng được sống là bản năng của mọi sinh vật.
Cơn mưa xối xả quét qua đồi Bình Dương. Trong căn lêu cũ kỹ và đổ nát, các tu sĩ của Luyện Ma Tông đang mệt mỏi tránh cơn mưa lớn, đợi vết thương hồi phục.
Khi tiếng trống tấn công nặng ne lại vang lên từ dưới chân núi, đám tu sĩ ma tông đều hét lên, chửi bới trong sự tức giận và mệt mỏi.
"Lũ khốn kiếp Huyết Liên Giáo! Không để cho người ta nghỉ ngơi al
"Hàng trăm người vừa chết, lại đến đây tiếp... Những kẻ điên này không cần mạng hả?"
"Nếu tu vi không bị hạn chế, chỉ cần một mình ta cũng có thể đánh bại những phàm nhân này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận