Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 647: Muội là gì trong mắt đại ca ca

Chương 647: Muội là gì trong mắt đại ca caChương 647: Muội là gì trong mắt đại ca ca
"Điều quan trọng không phải là ngươi có thể sông được bao lâu, mà là ngươi muốn sông như thể nào."
Trong tình cảnh tuyệt vọng, Ngọc tiên tử còn có thể lập nên thành Nam Giang và trần giữ một phương.
Chẳng lẽ tiên nữ kiêu ngạo mà ta khổ cực dưỡng thành, vừa đổi mặt với kiếp nạn hắc ám đã trực tiếp đầu hàng chịu thua?
Lý Mộc Dương nhìn Tiểu Dã Thảo nói: "Biết rõ ba trắm năm sau ngươi sẽ chết, vậy trước khi chết ngươi không muốn làm gì sao?"
"Không có tâm nguyện gì muốn hoàn thành? Không có hành động vĩ đại nào muốn làm?"
“Ngươi sẽ không chán chường đến _ nôi sống trong khe núi trồng cây suôt ba trăm năm chứ?”
Lý Mộc Dương lắc đầu không thôi, tiếp tục tra tấn Tiểu Dã Thảo.
Mà lời nói của hắn lại khiến Tiểu Dã Thảo hơi ngần ra.
Ngay sau đó, ánh mắt tiên tử nhìn về phía Lý Mộc Dương đột nhiên trở nên kỳ quái.
Nàng dò xét Lý Mộc Dương, ánh mắt quét từ trên xuông dưới.
Lý Mộc Dương bị ánh mắt này nhìn chăm chăm, nhất thời sửng sốt.
Lý Mộc Dương theo bản năng lùi lại phía sau, có chút chột dạ.
"Này! Ngươi muốn làm gì?"
Nha đầu chết tiệt này, lão tử tra tấn ngươi là muốn giúp ngươi nhặt lại đạo tâm, khôi phục tự tin.
Không phải khiến ngươi đối nghịch với huynh trưởng! Lý Mộc Dương sợ hãi không thôi, nhanh chóng lui lại.
Tiểu Dã Thảo thì chớp mắt, nhìn chăm chăm vào Lý Mộc Dương.
"Nếu nói trước khi chết còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành... Vậy đúng là có."
Tiên tử nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương, chậm rãi tới gần.
"Đại ca ca, ở trong lòng huynh, rốt cuộc xem muội là người như thê nào?"
Tiểu Dã Thảo tiến đến gần Lý Mộc Dương, nhìn chấm chăm hắn, trầm giọng nói.
"Trong mắt đại ca ca, muội chỉ là muội muội sao? Hay là... Nữ nhân?"
Câu hỏi yếu ớt của Tiểu Dã Thảo khiển Lý Mộc Dương hơi giật mình. Hắn kinh ngạc nhìn tiên tử trước mặt, nói: "Rôt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Tiểu nha đầu này trốn tránh hai mươi năm, cuối cùng nghĩ rõ rồi?
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuồng hai người, tạo thành những đổm sáng nhỏ lï tỉ.
Tiểu Dã Thảo ngổi dưới gốc cây, nhìn chăm chăm Lý Mộc Dương hổi lâu, cuôi cùng hít một hơi.
Nàng lại ngồi xuống chỗ cũ, cách xa Lý Mộc Dương một khoảng.
Huynh muội hai người vẫn như cũ nhìn nhau, nhưng bầu không khí đã dịu đi rât nhiều.
Tiểu Dã Thảo nhẹ giọng nói: “Thật ra vào hai tháng trước muội đã muốn hỏi." "Có lẽ vào lúc sớm hơn, muội cũng muốn hỏi, chỉ là muội chưa bao giờ có dũng khí hỏi. "
Tiểu Dã Thảo sâu kín nhìn Lý Mộc Dương nói: “Trong mắt đại ca ca, muội là người như thể nào?"
"Là người nhà? Là muội muội? Hay là... "
Tiểu Dã Thảo nhìn thẳng vào nội tâm Lý Mộc Dương, cô găng tìm ra câu trả lời: “Trong lòng đại ca ca, có từng xem muội là nữ nhân sao?”
"Qua nhiều năm như vậy, muội và đại ca ca ở chung sớm chiều, sóng vai đồng hành, thỉnh thoảng muội có thể cảm nhận được ánh mắt đại ca ca nhìn ta chăm chú."
“Nhưng trong ánh mắt đó có rất ít tình cảm nam nữ, rõ ràng là trông coi một tiểu mỹ nhân quyền rũ như vậy, đại ca ca lại không có hứng thú gì.”
"Thậm chí có đôi khi muội còn hoài nghỉ, phải chăng đại ca ca là người không có tình cảm. Lúc nào huynh cũng cho muội cảm giác như gần như xa, hư vô mờ mịt."
“Mặc dù huynh đã chăm sóc và yêu mến muội từ nhỏ, nhưng sự yêu mến đó càng giống như đại ca ca tùy tính mà làm, bản thân huynh lại không quan tâm, giống như đại ca ca nhặt được một con mèo nhỏ ven đường hay cứu được một con chim nhỏ."
"Đại ca ca lúc nào cũng cởi mở và lạc quan như vậy. Tựa như trên đời này không có gì có thể khiến huynh để ý."
“Nhìn thấy những điều thú vị tốt đẹp, cũng chỉ là cười nhạt một tiếng."
“Nhìn thấy kẻ ác xấu xa tàn bạo, cũng sẽ không đầy lòng căm phân mà chỉ bình tĩnh phê phán họ. Ngay cả khi diệt trừ kẻ ác, đại ca ca huynh cũng không có bao nhiêu vui sướng.”
"Thật giống như hết thảy những _ điều này nên được làm như vậy, thể là huynh cứ làm như vậy mà không trộn lần bất kỳ cảm xúc cá nhân nào."
"Huynh giống như một vị thần linh cao cao tại thượng, có chút hứng thú quan sát nhân gian, nhưng sẽ không đắm chìm trong đó. "
"Nhiều lúc, đại ca ca tựa như đang ở bên cạnh muội, nhưng muội luôn cảm giác đại ca ca cách muội rất xa, xa đến giống như ở một thể giới khác, một thời không khác. "
"Chúng ta không giống như là người của cùng một thể giới, rõ ràng rất gần, nhưng lại tựa như cách rất xa... "
Ánh mắt Tiểu Dã Thảo tràn đầy oán hận, ngữ khí trầm thẩp.
Nghe xong lời này, Lý Mộc Dương cảm thán trong lòng - Không hổ là một thiên tài tu luyện.
Tiểu nha đầu này, giác quan thứ sáu của nàng thực ra đã đúng!
Không sai, quả thực ta ở cách ngươi rất xa, hơn nữa không ở cùng một thời không.
Thậm chí hơn hai mươi năm chung sông, phần lớn thời gian trong mắt Lý Mộc Dương đểu trôi qua rât nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận