Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 197: Người đang sắp chết

Chương 197: Người đang sắp chếtChương 197: Người đang sắp chết
Chuong 197: Nguoi dang sap chet
Lý Mộc Dương chỉ biết cam nín, may mắn thay trong bí cảnh không có dã thú.
Sau khi Yến Tiểu Như hôn mê, chết giả trước mặt hắn, ngoại trừ hắn sẽ không còn nguy hiểm nào khác.
Mà Lý Mộc Dương đã sắp thoát ra khỏi bí cảnh, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi đâm đầu vào chỗ chất.
Giữa hắn và Yến Tiểu Như, không có gì sai trái cả.
Yến Tiểu Như còn bận rộn hơn hắn, hai người gần như không nói một câu nào với nhau.
Nàng dành tất cả thời gian tỉnh táo của mình để viết.
Sau khi lấy ra một cây bút và mấy tờ giấy từ trong nhẫn Càn Khôn, ngày nào nàng cũng ngồi bên đống lửa, trải tờ giấy lên đầu gối, viết từng chữ một.
Ban đầu, Lý Mộc Dương còn tưởng rằng nàng đang viết thư tuyệt mệnh, giao phó chuyện hậu sự cho hắn, nhưng sau đó hắn phát hiện ra không phải như vậy.
Thư tuyệt mệnh gì mà có thể được viết trong nhiều ngày liên tiếp?
"... Đây là toàn bộ nội dung của [U Minh Ma Cong].
Một hôm, vào lúc bữa tối kết thúc, Yến Tiểu Như nhìn thấy được sự tò mò trong mắt của Lý Mộc Dương, lạnh lùng giải thích.
"Không phải ngươi nói không thể ghi nhớ và học tập trong thời gian ngắn sao? Vậy ta sẽ viết ra cho ngươi."
"Hai mươi bảy ngày là đủ để cho ta viết ra toàn bộ [U Minh Ma Công] để lại cho ngươi."
"Ngươi không giống như ta, không bị trúng độc, có nguồn thức ăn vô hạn, ngươi có thể sống sót trong bí cảnh này bao lâu tùy thích."
"Sau khi ta chết, ngươi giữ bản viết tay [U Minh Ma Công] này, có thể từ từ đọc thuộc, ghi nhớ tất cả nội dung."
"Tương lai nếu có cơ hội ra ngoài, có lẽ ngươi có thể dựa vào bộ ma công này, xây dựng nên tên tuổi trong tu hành giới.'
"Hoặc trực tiếp đưa nó cho Luyện Ma Tông, cũng có thể đổi lấy kha khá của cải."
"Dù sao thì sử dụng nó như thế nào là tùy vào ngươi."
Yến Tiểu Như với vẻ mặt lạnh lùng giải thích, tiếp tục viết nội dung của [U Minh Ma Công] lên trên giấy.
Chữ viết của nàng rất đẹp và gọn gàng, những dòng chữ trải dài trên tờ giấy trắng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái khi đọc. Đây chính là niềm vui đối với những bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Lý Mộc Dương sửng sốt, hỏi: "Gì... Ngươi thật sự truyên lại cho ta loại ma pháp quan trọng như vậy sao?"
Yến Tiểu Như không nói gì, hiển nhiên không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa này.
Lý Mộc Dương nuốt nước miếng, nhìn nữ nhân cúi đầu viết chữ bên đống lửa. Thành thật mà nói, lúc này hắn chợt nảy ra một suy nghĩ.
Mấy ngày sau đột phá bí cảnh thì thế nào nhỉ?
Đây là [U Minh Ma Công] đó!
Đây là tuyệt kỹ ma pháp tạo nên tên tuổi của Yến Tiểu Như, lại còn là truyền thừa cổ xưa trong truyền thuyết, nếu lấy ra, đến cả tông chủ của Luyện Ma Tông còn phải thèm thuồng.
Nếu như hắn có thể có một bộ ma công như vậy, thì còn cần gì đến công pháp của hệ thống nữa?
Đây chắc chắn là công pháp tu luyện đỉnh của chóp.
Cho dù công pháp do hệ thống cung cấp có mạnh mẽ đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở cùng cấp độ với [U Minh Ma Công] mà thôi.
Tham niệm nổi lên trong lòng Lý Mộc Dương.
Giây tiếp theo, hắn nhanh chóng lắc đầu, rũ bỏ tham niệm này ra khỏi đầu.
Muốn có một cuộc sống yên ổn thì không được có những tham niệm không nên có.
Hiện tại Yến Tiểu Như đang có tâm niệm 'Người sắp chết thì phải nói lời tử tế, vì vậy mới sẵn lòng truyền lại ma công cho Lý Mộc Dương.
Nhưng nếu như nàng trở về được thế giới bên ngoài, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, liệu có còn sẵn lòng truyền lại ma công của mình cho Lý Mộc Dương nữa hay không?
Lòng người khó đoán.
Lý Mộc Dương không muốn đánh cược.
Tốt nhất vẫn là thừa dịp vị trưởng lão ma tông này chưa viết xong [U Minh Ma Công], mở ra bí cảnh để cho cả hai cùng nhau di ra ngoài.
Lý Mộc Dương không quan tâm đến chuyện sau khi rời đi Yến Tiểu Như có cho hắn ma công hay không.
Hắn có hệ thống, không cần phải thèm muốn cái lợi ích này.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Lý Mộc Dương như thường lệ ngủ thiếp đi, vào trò chơi bắt đầu chơi trò chơi.
Nhưng lần này hắn không tập trung vào luyện tập, một mực chờ đợi Yến Tiểu Như trong hiện thực chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm, Yến Tiểu Như, người đã viết lách điên cuồng suốt cả ngày, cuối cùng đã nằm xuống.
Nàng cuộn giấy bút lại và đặt nó theo hướng gió, quấn mình trong bộ quần áo ấm áp rồi co ro bên đống lửa.
Khuôn mặt đang ngủ của nữ nhân này mặc dù vô cùng xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt lại còn rất thanh tú.
Nhưng đôi mắt lúc nào cũng mở to thực sự khiến người ta e ngại.
Đôi mắt trống rỗng và vô hồn kia cực kỳ đáng sợ.
Sau khi Lý Mộc Dương xác nhận Yến Tiểu Như đã ngủ, hắn mới lặng lẽ đứng dậy.
Rời khỏi rừng trúc, hắn đi thẳng đến hai ngôi mộ ở bên ngoài khu rừng. Trong gió tuyết, hai ngôi mộ lặng lẽ đứng sừng sững trong bí cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận