Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 122: Giang Tiểu Ngư

Chương 122: Giang Tiểu NgưChương 122: Giang Tiểu Ngư
Chuong 122: Giang Tieu Ngu
Trước giao diện chọn nhân vật quen thuộc, Lý Mộc Dương lại trợn tròn mắt.
Sự xuất hiện của nhân vật mới La Phong không khiến hắn ngạc nhiên, trò chơi mới ra mắt nhân vật mới là chuyện bình thường.
Nhưng Giang Tiểu Ngư này là sao?
Rõ ràng hắn chưa phá đảo Cỏ Dại Chết Chóc, chưa tạo ra được thẻ nhân vật Giang Tiểu Ngư, nhưng Giang Tiểu Ngư vẫn xuất hiện.
Còn được cho vô game mới, thậm chí còn là tùy chọn được đề xuất...
Lý Mộc Dương cau mày nhẹ.
Chẳng lẽ Truyền Thuyết Tiên Kiếm này liên quan đến thôn Hắc Vân? Là cùng một thế giới quan?
Nếu không, tại sao Giang Tiểu Ngư lại nằm trong tùy chọn được đề xuất?
Mang theo sự tò mò, Lý Mộc Dương chọn nhân vật Giang Tiểu Ngư.
Chỉ thấy khung cảnh trước mắt dần tối đen, cuối cùng biến thành một con hẻm tối tăm nhìn từ góc nhìn thứ ba.
Góc nhìn thứ ba giống như Tam Quốc: Thương Thiên Phục Ma Lục, phong cách xây dựng và thiết kế kinh điển của trò chơi nhập vai tiên hiệp cổ trang.
[Giang Tiểu Ngư: Chuyện gì xảy ra vậy? Bên ngoài sao ồn ào thế?]
Người đàn ông co ro trong hẻm lật người, bối rối nhìn ra ngoài hẻm.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt có chút mơ hồ.
Từ góc nhìn thứ ba, Lý Mộc Dương quan sát hình mẫu nhân vật Giang Tiểu Ngư này, lập tức trợn hai mắt.
Giang Tiểu Ngư này... là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi!
Hắn ta có thân hình to lớn, vạm vỡ, làn da hơi ngăm đen, cộng thêm bộ râu rậm đậm chất sâu đời, nồng nặc mùi rượu.
Người này không thể nào là chàng thiếu niên nói cười cởi mở, hồn nhiên vui vẻ ở thôn Hắc Vân.
Rõ ràng là một ông chú lôi thôi nghiện rượu.
Lý Mộc Dương bị hình mẫu nhân vật này làm cho kinh ngạc.
Trò chơi "Truyền Thuyết Tiên Kiếm' này, thật sự có cùng một thế giới quan với thôn Hắc Vân.
Nhưng dòng thời gian lại khác nhaul
Trong thôn Hắc Vân, Giang Tiểu Ngư là một chàng trai trong sáng và thuần khiết, trong khi trong "Truyền Thuyết Tiên Kiếm", Giang Tiểu Ngư lại là một ông chú luộm thuộm và nghiện rượu.
Trong một khoảnh khắc, hàng nghìn ý tưởng xuất hiện trong tâm trí của Lý Mộc Dương.
Nếu biết trước cốt truyện xảy ra ở thôn Hắc Vân, vậy chẳng phải mình có thể dễ dàng phá đảo Cỏ Dại Chết Chóc sao?
Nói là làm, Lý Mộc Dương điều khiển ông chú lôi thôi lếch thếch Giang Tiểu Ngư bước ra khỏi con hẻm.
Chỉ thấy trên đường phố bên ngoài con hẻm đông đúc, có một đám yêu ma quỷ quái đội mũ đỏ khoác áo lụa, đập trống hò hét rất lớn.
"Ngọc tiên tử chết rồi! Ngọc tiên tử đã chết rồi!"
Những yêu quái đó cười hả hê, từng nhóm yêu ma quỷ quái đều dạo bước qua đường, rải bánh kẹo cho đám đông ở hai bên đường.
Âm thanh của pháo bắn nổ tung vang, ồn ào hơn cả lễ hội.
Giang Tiểu Ngư người đầy mùi rượu đến gần một người đi đường và tò mò hỏi.
[Giang Tiểu Ngư: Đây là chuyện gì vậy? Có lễ hội ở Thành Nam Giang sao? Sao mọi người lại vui thế này?]
Người đi đường thấy mùi rượu nồng nặc nên lùi lại hai bước, theo bản năng mà bóp mũi.
[Người đi đường A: Ôi trời! Ông chú, ngươi say rồi hả? Ngọc tiên tử qua đời là sự kiện quan trọng như vậy mà ngươi không biết. Đêm qua Ngọc tiên tử đã tiêu đời rồi!]
[Giang Tiểu Ngư: Đúng là ta biết. Ta nghe thấy nhóm yêu ma đó hò hét. Nhưng Ngọc tiên tử không phải là thân hộ vệ của Thành Nam Giang sao? Người ấy mất rồi mọi người không buồn à? Thậm chí còn đang vui mừng ở đây... Đầu óc của các ngươi có bình thường không?]
Ông chú lôi thôi nghiện rượu này nói năng rất là lỗ mãng.
Người đi đường ngay lập tức nổi giận.
[Người đi đường A (giận dữ): Từ đâu lại có thằng nghiện rượu này? Ngọc tiên tử bảo vệ được cái quái gì, tất cả chỉ là xạo chó!]
[Người đi đường A: Chính vì Ngọc tiên tử nhốt giam chúng ta, các sinh linh ở Thành Nam Giang mới mất đi tương lai]
Người đi đường A phẫn nộ to tiếng cũng đã làm cho những người đi đường đứng xem bên cạnh cảm thông.
Ban đầu, những người đi đường đang xem yêu ma dạo phố, sau đó một số đông đến và bao vây ông chú Giang Tiểu Ngư, chỉ trích và la mắng hắn.
[Người đi đường B: Đúng thế! Ngọc tiên tử chả bảo vệ được cái tích sự gì cả!]
[Người đi đường C: Ngọc tiên tử đã lừa dối chúng ta ở Thành Nam Giang mấy trăm năm! Chính vì ả, chúng ta mới không có cuộc sống tốt đẹp|]
[Người đi đường D: Ăn ở như vậy thì chết là đúng rồi! Chết cũng chưa hết tội]
[Người đi đường A: Kẻ nghiện rượu này từ đâu mà đến? Người bên ngoài, không hiểu vê Thành Nam Giang thì đừng nói lung tung!]
Nhóm người đi đường đứng xem rất phấn khích, bao vây ông chú Giang Tiểu Ngư, thậm chí có người muốn ẩu đả.
[Giang Tiểu Ngư: Hả? Ngọc tiên tử làm hại các ngươi à?]
[Giang Tiểu Ngư: Được rồi được rồi, nếu các ngươi nói là bị hại thì là bị hại, là do ta nói sai, ta xin lỗi các ngươi]
Nhìn thấy tình hình bất lợi cho mình, ông chú nghiện rượu Giang Tiểu Ngư lại không chút để ý tới thể diện mà cúi đầu xin lỗi mọi người, sau đó đám đông tức giận mới tản ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận