Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 585: Lực sỹ phù

Chương 585: Lực sỹ phùChương 585: Lực sỹ phù
Nàng do dự nhìn huynh trưởng, bờ môi mâp máy như muôn nói gì. Nhưng Lý Mộc Dương đang ngổi nghỉ ngơi phía sau nàng đột nhiên bật dậy, đánh một chưởng vào đỉnh đầu nàng. Thiếu nữ ngơ ngác giật mình, đôi mắt mở to nhưng chưa kịp nói gì đã ngã gục bất tỉnh. Nàng quá tỉn tưởng huynh trưởng, nên không thể ngờ hăn lại ra tay với mình.
Lý Mộc Dương thở dài khi đỡ lấy muội muội: "Con bé này, không ép đền kiệt sức thì thật khó mà tìm cơ hội ra tay."
Sau khi đánh ngất Nguyệt Thiền, hắn lây ra một xâp phù thật dày từ chiếc nhân Càn Khôn.
Khi Lý Mộc Dương đọc kinh văn, phù lục trong tay lập tức tung bay, xoay quanh lượn vòng trong vùng hoang dã, tạo ra một cơn lốc nhỏ. Gió mạnh cuốn sạch cát đá, tất cả cát đá bị cuồn vào trung tâm của cơn lốc, cuồi cùng tạo thành một người đât cao hai trượng, trên thân dán đây phù lục màu vàng.
Người đất khom lưng cúi đầu bái lạy Lý Mộc Dương.
Nhìn thấy cảnh này, Dì Tố nhướng mày: "Lực Sĩ phù?"
Lý Mộc Dương gật đầu: "Đây là khen thưởng của tông môn dành cho ta khi ta được thăng cấp trở thành đệ tử thân truyền."
Cao giai linh phù là vũ khí cấp chiến lược rất có uy lực.
Lý Mộc Dương được nhận nhiều linh phù cao giai khi thăng chức, trong đó có trung phẩm linh phù Đại Địa Lực Sĩ Phù.
Lý Mộc Dương giơ tay gõ lên Đại Địa Lực Sĩ cao hai trượng, cái đầu của Đại Địa Lực Sĩ liền nứt toác ra.
Hắn đặt muội muội vào cái đầu trống không của lực sĩ, dặn dò: "Hộ tổng nàng rời khỏi đây, tìm nơi an toàn ấn náu, không được để nàng rời đi cho đến khi ta ra lệnh hoặc linh lực của phù lục mât hêt."
Lý Mộc Dương từ lâu đã có kế hoạch đưa nghĩa muội trời cho đi, nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Đại Địa Lực Sĩ không có linh trí nhưng tuyệt đổi tuân theo mệnh lệnh của hẳn, nó lại còn có sức mạnh phi phàm.
Nhìn bóng dáng lực sĩ đang dần chạy ra xa khỏi vùng hoang dã, Lý Mộc Dương nói với Dì Tổ.
"Dì Tố, chúng ta không đi nữa, chờ ở đây."
Hắn chọn nơi này làm chỗ quyết chiến.
Vùng đất này vắng vẻ hoang vu, thành trần gần đây nhãt cũng có khoảng cách tám trăm dặm.
Lý Mộc Dương ngổi xuống tại chỗ, nói: "Chúng ta ở đây chờ Yến trưởng lão. "
"Về phần Khô Diệp lão nhân... "
Đến đoạn này, hắn hít thở một hơi thật sâu, rối nói tiếp: "Đợi đến khi bọn chúng đuổi tới, ta có cách đối phó."
Hắn đã hoàn toàn nắm rõ Kinh Hồng Kiểm Quyết, thứ hẵn thiểu chỉ là pháp lực mà thôi.
Như dì Tố có tu vi cảnh giới Thần Du, nều như nàng vô điều kiện cho hắn mượn sức mạnh, thê thì hắn hoàn toàn đủ khả năng để thi triển ra uy lực tối đa của tiên kiểm Kinh Hồng. Tia nắng ban mai chiếu lên Lý Mộc Dương, thầy người thiều niên tự tin đến vậy, Dì Tổ im lặng trong chốc lát rồi đành gật đấu.
“Được!”
Nàng từ lâu đã đoán được, thiếu niên trước mặt có lẽ có một sô át chủ bài, vì vậy trên đường chạy trôn, hắn luôn giữ thái độ bình tĩnh.
Giờ đây, phản ứng của Lý Mộc Dương càng khẳng định cho suy đoán của nàng.
Đồng thời, dì Tố cũng tò mò, thiếu niên này chỉ là cảnh giới Kết Đan, nhưng lại có biện pháp đổi kháng ma tu cảnh giới Thần Du... Tiểu thư đặc biệt để mắt tới người này, quả thật là có lý do.
Ánh bình minh càng ngày càng sáng rực ở chân trời phương Đông. Lý Mộc Dương ngổi trong ánh bình minh, điều tức vận khí, hổi phục linh lực trong cơ thể, chờ kẻ thù đến cửa. Hắn không hề chuẩn bị dàn bẫy hay gì.
Chỉ cần tiên kiếm Kinh Hổng thoát vỏ, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết êm thầm.
Vấn đề duy nhất là dọn dẹp chiến trường, dọn dẹp kiềm khí còn sót lại của tiên kiểm, dọn sạch tuyệt đổi không để lại dầu vết...
Trong lúc suy nghĩ, Lý Mộc Dương nhằm mất lại.
Trong khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán, hắn cuồi cùng cũng có cơ hội đăng nhập trò chơi, xem tiên độ cày game của Giảo Nguyệt Giao.
Long Nữ ngây thơ đáng yêu bị hắn bơ đi nhiều ngày như vậy, không biết đã săn giết được bao nhiêu con thực tâm trùng.
Lý Mộc Dương vô cùng tò mò.
Khi hắn đăng nhập trò chơi, bóng tối quen thuộc như nước thủy triều nhãn chìm hẳn.
Cảm giác cơ thể dần biến mất, rồi khi lầy lại được cảm giác thì đã không còn là thân thể nam nhân.
Trong làn sương mù vang lên tiếng kêu vui mừng của Giảo Nguyệt Giao: "Lý Mộc Dương! Ngươi trở lại rồi!" Long Nữ vui mừng khôn xiết.
Lý Mộc Dương mỉm cười: "Thu hoạch của ngươi như... hả"
Đang định xem số lượng Thực Tâm Trùng, Lý Mộc Dương sững sờ.
Bình hổ lô mang theo bên mình trống rỗng, số lượng thực tâm trùng ít ỏi đền kinh ngạc, gần như không khác gì khi hắn rời đi.
Phát hiện này khiến Lý Mộc Dương choáng váng.
+... Ngươi không bắt Thực tâm trùng?”
Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, số lượng Thực tâm trùng vẫn không tăng?
Long Nữ ngốc nghếch này đã đi làm gì vậy!
Lúc này, Lý Mộc Dương đột nhiên cảm thầy mình như một người cha đi công tác xa về nhà sau kỳ nghỉ hè và phát hiện ra rắng con mình không hể động đến bài tập về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận