Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 168: Mềm nắn rắn buông

Chương 168: Mềm nắn rắn buôngChương 168: Mềm nắn rắn buông
Chương 168: Mềm nắn rắn buông
Quan Tiểu Thuận thấp giọng nói.
"Sát khí trong mỏ huyết thạch này nặng nề như vậy, sẽ giúp ích rất nhiều cho ma tu... Tại sao tông môn không phái đệ tử ngoại môn đến mỏ này làm việc?" Người nào được ở trong mỏ này một thời gian dài thì có khác gì nhận được BUFF giúp tăng tốc độ tu luyện của bản thân.
Nhưng những thợ mỏ do Luyện Ma Tông sắp xếp đều là người phàm, trong số họ không hề có ai là ma †u.
Lý Mộc Dương lắc đầu, thấp giọng giải thích: "Huyết sát khí trong mỏ này quá mạnh, thỉnh thoảng tiếp xúc thì không sao, nhưng nếu ở trong đó lâu dài, ma tu cũng sẽ bị ăn mòn."
"Một khi bị sát khí ăn mòn tâm trí, ngươi muốn xua tan sát khí là việc rất khó khăn."
"Vì vậy, tông môn mới sắp xếp người phàm làm công việc đào mỏ, chờ những người đó bị sát khí ăn mòn hết mức thì đổi một nhóm người mới vào thế chỗ."
Thói quen chèn ép của Ma giáo gần giống như một lò than đen.
Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả lò than đen, coi những người phàm đào mỏ như vật tư dùng một lần.
Lý Mộc Dương vừa giải thích vừa không ngừng quan sát mỏ huyết thạch trước mặt, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vừa bước vào mỏ, Lý Mộc Dương đã mơ hồ nghe được thanh âm quen thuộc của một thanh kiếm.
Nhưng ngoại trừ hắn ra, không một ai nghe được thanh âm đó, tất cả mọi người đều không có chút phản ứng.
Lý Mộc Dương nghi ngờ, chẳng lẽ ma kiếm đang ngủ say trong mỏ huyết thạch này?
Nhưng sau khi đi ở trong mỏ một lúc lâu, Lý Mộc Dương không còn nghe thấy thanh âm đó nữa.
Có vẻ như thanh âm của ma kiếm lúc mới vào chỉ là ảo giác của hắn.
Bên trong hâm mỏ khá thấp, các lối đi mở rộng ra mọi hướng, những cây cột trụ được xây dựng trên các bức tường đá để ổn định lối đi.
Trước khi bước vào được tận mắt nhìn thấy cảnh này, hắn không thể tưởng tượng được rằng lòng đất của Thành Ma Kiếm đã bị khoét rỗng.
Những lối đi tối tăm chằng chịt giống như những tổ kiến khổng lồ.
Chẳng bao lâu sau, các lá cờ bày trận được truyền xuống, Yến trưởng lão yêu cầu các đệ tử tản ra đi vào trong các lối khác nhau, đồng thời cắm các lá cờ bày trận vào sâu trong hầm mỏ, bố trí một trận pháp lớn để luyện hóa oán quỷ, tiêu trừ tàn hồn.
Các đệ tử nhận được lệnh giải tán, Lý Mộc Dương, Quan Tiểu Thuận và Lý Nguyệt Thiền nhận được lá cờ và một tấm bản đồ trận pháp, bọn họ cần cắm lá cờ vào đúng vị trí được chỉ định trên bản đồ.
Công việc này không có gì khó khăn, sau khi đám người Lý Mộc Dương đến địa điểm được chỉ định, bọn họ liên cắm lá cờ xuống, việc duy nhất bọn họ phải làm chính là bảo vệ lá cờ không bị đổ xuống.
Khi trận pháp được mở ra, các lá cờ phát ra ánh sáng màu tím nhạt.
Những dải ánh sáng tím lang thang vô tận trong hầm mỏ dưới lòng đất, hội tụ lại tạo thành một trận pháp phức tạp. Ba người Lý Mộc Dương đứng ở biên giới trận pháp, cảm giác được ánh sáng tím không ngừng bay lượn xung quanh, lúc đầu họ còn lo lắng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng thời gian trôi qua, không có chuyện gì xảy ra trong hầm mỏ, cả ba người đều thả lỏng tinh thân.
Công việc này thoải mái hơn tưởng tượng.
Mặc dù trong mỏ huyết thạch này có ma quỷ lộng hành, nhưng sau khi hàng trăm đệ tử ngoại môn đi vào, lại chẳng hề có tàn hồn cổ xưa nào xuất hiện.
Chưa kể trong đường hầm có hơn hai mươi đệ tử nội môn đang tuần tra qua lại, một số đệ tử chân truyền của Yến trưởng lão thỉnh thoảng cũng đi lại để kiểm tra chiều hướng của các lá cờ bày trận ở trong mỏ.
Mỏ huyết thạch vốn có chút u ám, bây giờ lại rất náo nhiệt.
Yến trưởng lão ngôi ở trung tâm của trận pháp, khởi động đại trận luyện hồn.
Nhưng hiệu quả thì có mà không đáng kể.
Trận đại chiến giữa người và ma trong tưởng tượng của Lý Mộc Dương đã không xuất hiện.
Các lá cờ bày trận nằm rải rác khắp mỏ huyết thạch, sau khi đại trận được khởi động, đám oán quỷ trong hầm mỏ không nhảy ra tấn công người sống mà thay vào đó tất cả đều biến mất không dấu vất.
"... Đám tàn hồn này đúng là mềm nắn rắn buông."
Quan Tiểu Thuận trâm giọng nói.
Lần trước ở trong thành, quỷ hồn Vua Chuột mà bọn họ gặp phải cũng y như vậy, nó chỉ bắt nạt kẻ yếu, thấy các tu sĩ cấp cao đến là cụp đuôi mất hút.
Thành thật mà nói thì việc này khá phiên phức.
Những oán quỷ đó ẩn nấp và không xuất hiện, cho dù có bày đại trận thì cũng rất khó đối phó.
Nhưng Yến trưởng lão đã vượt ngàn dặm để đến Thành Ma Kiếm, làm sao mà người chịu từ bỏ một cách dễ dàng.
Trận pháp trong mỏ huyết thạch đã được bố trí suốt một đêm, mãi đến rạng sáng, các đệ tử mới được phép cất cờ trận và rời đi.
Dù không thu được lợi ích gì nhưng Yến trưởng lão đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng xử lý tận cùng lũ oán quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận