Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 605: Hai cô em vợ

Chương 605: Hai cô em vợChương 605: Hai cô em vợ
"..." Nhìn vào thông báo từ hệ thống trong tầm nhìn, Lý Mộc Dương nheo mắt lại.
Thông báo của hệ thống chứng tỏ lời Phật Mẫu nói không phải là dối trá.
Nhưng rõ ràng, ngoài phương pháp này, chắc chắn còn có cách khác đề tránh bị nuốt chứng bởi đại địa phương Bắc này.
Chỉ là Phật Mẫu chỉ chịu nói cho hắn cách này, và có vẻ như rất khó thực hiện...
Lão yêu bà quỷ quái này có lẽ muốn đợi Lý Mộc Dương thất bại rồi ngoan ngoãn quay lại giúp bà ta bắt thực tâm trùng chăng?
Dù sao thì nắm mươi con thực tâm trùng mới đổi được một viên Thất Tủy Đan, kéo dài sự sống thêm một tháng.
Đối với lão yêu bà này, quá hời rồi. Lý Mộc Dương thở nhẹ ra một hơi, nói: "Cảm ơn tiển bồi đã chỉ điểm, ta sẽ đi tìm hài cốt tiên nhân ngay. "
Dù nhiệm vụ chính tuyến này có thể khó hơn, nhưng hiện tại Lý Mộc Dương chỉ tìm thầy cách này.
Ở ngoài biên giới có thể còn có cách khác, nhưng tại sao những tà ma ngoại đạo đó lại vô duyên vô cớ nói cho Lý Mộc Dương biết?
Lý Mộc Dương không còn lựa chọn nào khác, đành nhận nhiệm vụ.
Sau khi từ biệt Phật Mẫu tà dị và rùng rợn trong đại điện, Lý Mộc Dương mang theo hai thiêu nữ mà Phật Mẫu giao cho xuống núi.
Hai thiếu nữ được Phật Mẫu gọi là con gái, vừa ra khỏi Phật Mâu Tự liền vui vẻ nhảy nhót. Như hai đứa trẻ bị nhốt trong nhà quá lâu.
Họ vui mừng reo hò, chạy xuống thị trần dưới chân núi, hoàn toàn không để ý đến Lý Mộc Dương đang theo sau.
Hành động vô tư của hai thiếu nữ khiển Long Nữ có chút lo lắng.
"...Lý Mộc Dương, hai người này thật sự đáng tin không?"
"Ta tưởng họ được nhạc mẫu của ngươi cử đến để giám sát ngươi, nhưng giờ trông họ còn đáng sợ hơn cả việc giám sát ngươi. "
"Phật Mẫu kia không chừng là lừa ngươi giúp bà ta chăm con đây... "
Lý Mộc Dương đi trên con đường xuống núi, theo sau hai thiểu nữ, lạnh lùng quan sát từng hành động của họ. Hắn nói khẽ: "Chỉ cần tìm được hài côt tiên nhân là được, những chuyện khác không cần bận tâm."
Hai thiếu nữ được Phật Mẫu phái tới, ngây thơ và bỡ ngỡ, dường như điều gì cũng khiển họ tò mò.
Sau khi chạy xuống núi, họ vui vẻ lao ngay vào chợ búa nhộn nhịp.
Trong chợ có bánh bao, màn thầu, kẹo mạch nha, kẹo hổ lô... tất cả các quán ăn vặt, họ đều ghé thắm một lượt và lây đồ rổi chạy đi.
Cái miệng anh đào nhỏ xinh của họ dường như thông với một cái hồ đen, vô tận không thầy đáy. Chiếc giò heo to như đấu người bị họ xé đôi rổi nhai luôn cả da và xương.
Hai thiếu nữ vui vẻ chạy nhảy trong chợ, phía sau là những người bán hàng đang chửi bới đuổi theo. Long Nữ nhìn mà thấy đau đầu.
"Lý Mộc Dương, ngươi cứ thế mặc kệ họ sao... đây đều là em vợ của ngươi đó..."
Lý Mộc Dương lắc đầu: "Họ lấy đồ mà không trả tiển, liên quan gì đến ta. "
Chủ yếu là hắn cũng không mang tiền theo. Long Nữ thì chưa bao giờ có thói quen mang tiền bên người.
Lý Mộc Dương điềm tĩnh theo sau đám người đang chửi bới đuổi theo, rất nhanh rời khỏi thành.
Ra khỏi thành, đám người đuổi theo nhanh chóng bỏ cuộc, chửi bới quay về. Lý Mộc Dương vượt qua những người bán hàng quay về thành, nhanh chóng đuổi kịp hai thiểu nữ đang ăn chực trong vùng hoang dã.
Hai thiếu nữ vừa chạy vừa tranh nhau một con gà quay thơm phức. Họ nhai ngầu nghiền tranh nhau miềng thịt gà, đồng thời phàn nàn với Lý Mộc Dương phía sau.
"Ngươi đi chậm quá... "
"Đúng thế, với tốc độ này, bao giờ mới tìm được di hài của tiên nhân đây?"
"Chúng ta cũng không thể rời khỏi quá... ừm... "
Thiếu nữ tên Tiểu Nguyệt nói được nửa chừng thì bị Tiểu Điệp nhét cả cái đùi gà vào miệng.
Nhưng Lý Mộc Dương vẫn điểm tĩnh bổ sung nột câu: “Các ngươi không thể rời khỏi Phật Mẫu Tự quá lâu, đúng không?"
Nghe Lý Mộc Dương nói ra, hai thiếu nữ liền xìu xuống như quả cà chua bị năng gắt làm cho héo úa. "Ngươi thông minh thật... "
'Ta ghét người thông minh... "
Lý Mộc Dương không để ý đến cảm xúc của họ, hỏi: "Di hài tiên nhân ở đâu? Các ngươi cũng có thể cho ta biêt địa điểm, ta tự đi tìm. Như vậy các ngươi có thể đi chơi, chơi chán rồi hãy về núi Hắc Thạch."
Lý Mộc Dương không muốn ở cùng hai thiêu nữ này, muốn đuổi họ đi.
Nhưng hai thiếu nữ lại không vui nói: "Ai muốn ở cùng ngươi chứ... "
"Đúng vậy, nếu không phải di hài tiên nhân khó tìm, chúng ta đã không muốn ở cùng ngươi. "
"Hiếm khi xuống núi, nên đi ăn uống no say mới phải!"
"Đúng vậy, đi ăn ngỗng nướng xì dầu ở Trần Xuân Giangl" "Trứng nướng đá cuội ở Tiểu Sơn Thôn!"
"Còn cả mì gà hầm ở Tùng Thụ Phal"
"Xì xụp..."
Hai thiếu nữ càng nói càng thèm, nước dãi chảy ròng ròng.
Thấy Lý Mộc Dương bên cạnh, Tiểu Điệp nhanh chóng lau nước dãi ở khóe miệng, hừ một tiêng: “Tiên nhân không giồng như vật phàm,. chất rồi sẽ không nắm yên dưới đãt. "
Tiểu Nguyệt bên cạnh nói: "Đẳng cấp như tiên nhân, dù có chết thật, thi thể sau khi chết cũng sẽ trôi nổi trong thiên địa. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận