Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 139: Hành hương đến thánh địa (2)

Chương 139: Hành hương đến thánh địa (2)Chương 139: Hành hương đến thánh địa (2)
Chuong 139: Hanh huong den thanh dia (2)
Mặc dù hắn đã chạy lung tung trong thành khi chơi game, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến khu vực bên ngoài thành.
Thật không ngờ bên ngoài bản đồ lại như vậy.
Sau khi những nhân vật tai to mặt lớn tương tác xong, họ lên xe ngựa, lại một phen náo nhiệt trống kèn.
Sau khi xe ngựa rời đi, nhóm đệ tử ngoại môn này đi về phía cổng thành dưới sự dẫn dắt của hai đệ tử nội môn.
Những nhân vật quan trọng phải đi dự tiệc chào đón, đám quần chúng ngoại môn như Lý Mộc Dương không có được đãi ngộ này, phải tự đi thu dọn chỗ ở do thành Ma Kiếm sắp xếp.
Đi qua cổng thành đen kịt, bước vào thành trì, những con đường trong thành mà họ nhìn thấy quả thực mang phong cách của thành Nam Giang hàng nghìn năm trước.
Và cổng thành này nằm rất gần nơi ở của tên trùm Nhân Hình Sư mà Lý Mộc Dương hiện đang đối đầu trong trò chơi.
Càng đi về phía trước, khung cảnh đường xá mà Lý Mộc Dương nhìn thấy càng quen thuộc, phải nói là giống y như đúc trong trò chơi.
Cho đến khi họ đến nơi ở mà thành Ma Kiếm sắp xếp cho nhóm đệ tử ngoại môn này, nhìn thấy con hẻm phía trước, ký ức về trò chơi của Lý Mộc Dương suýt chút nữa bị kích hoạt.
Chẳng phải đây chính là con hẻm nơi Nhân Hình Sư ở sao?
Khung cảnh trong trò chơi, vậy mà xuất hiện ở ngoài đời thực... Đây có được coi là hành hương đến thánh địa không? 9ehs8
Lý Mộc Dương, người đã bị Nhân Hình Sư giết hàng chục lần trong con hẻm này, theo bản năng rụt cổ lại.
Bị giết quá nhiều khiến hắn ám ảnh, luôn có cảm giác bóng người gầy gò, rùng rợn của Nhân Hình Sư sẽ nhảy ra từ góc khuất vào giây tiếp theo.
Cũng may đây là thực tế, không phải trong game, Lý Mộc Dương đi vào con hẻm mà không gặp phải cản trở nào, đến gian phòng được sắp xếp cho mình.
Hắn, Quan Tiểu Thuận, cùng bốn đệ tử ngoại môn nam khác chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ.
Có tổng cộng ba căn phòng, hai người một phòng.
Còn căn phòng tốt nhất trong nhà ở của Nhân Hình Sư lại là nơi ở của hai vị sư huynh nội môn chỉ huy các đệ tử ngoại môn.
"Lý ca, ngươi không ra ngoài dạo chơi một lát à?”
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, đặt hành lý và chăn màn xuống, Quan Tiểu Thuận nói: "Lưu sư huynh và các đệ tử khác định đi dạo trong thành, mời bọn ta cùng đi."
Cái tên họ Lưu có quê hương là thành Ma Kiếm đó, tình cờ cũng ở trong viện của nhóm người Lý Mộc Dương.
Hôm nay đến quê hương, hắn tự nguyện dẫn đường cho mọi người đi dạo. Nhóm đệ tử ngoại môn này ngày ngày bị nhốt trong tông môn, hầu như không nhìn thấy thế giới bên ngoài rực rỡ. Bây giờ khổ sở lắm mới vào được thành, tất nhiên phải dạo chơi cho thoải mái.
Nhưng Lý Mộc Dương lại lắc đầu: "Không được, các ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Tiễn Quan Tiểu Thuận và những đệ tử ngoại môn khác rời khỏi căn nhà, Lý Mộc Dương đóng cửa phòng, trực tiếp nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Trò chơi cùng các tiên tử, khởi động!
Đi dạo trong thành trì thực tế này thì có gì hay ho?
Dù sao cũng là bản sao tỷ lệ 1:1, ta đi dạo trong trò chơi!
Tên Nhân Hình Sư chết tiệt, ông nội Lý Mộc Dương của ngươi quay trở lại rồi!
Trong sân tràn ngập tà khí, Nhân Hình Sư cao lớn gầy gò ngã xuống đất, mồm gào lên tiếng kêu thảm cuối cùng.
Tuy nhiên, cái đầu bị Lý Mộc Dương chém rụng không chảy máu, lại còn liên tục phun ra luồng tà khí màu đen.
Nhìn Nhân Hình Sư ngã xuống, Lý Mộc Dương "ha" một tiếng, lộ ra nét cười hài lòng.
Trò chơi là vậy.
Con trùm có thể đánh thắng người chơi một vạn lần, nhưng điều đó không quan trọng. Người chơi như hắn chỉ cần chiến thắng một lần là đủ!
Lần đầu tiên đánh không lại, chẳng hề chi? Vậy thì đánh mười lần, trăm lần!
Cách thức tấn công của trùm dù phức tạp đến đâu, chết nhiều cũng quen.
Lý Mộc Dương tự mình tham gia trò chơi, mặc dù trước đây luôn bị Nhân Hình Sư bón hành, nhưng sau khi chết nhiều lần, hắn ta lại thích thú với phương thức tự mình chui vô game đánh quái này.
Hắn dựa vào việc tiêu hao lượng lớn tài nguyên để tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí tâng thứ chín, nhưng không học một thuật pháp nào chuyên dụng cho việc chiến đấu cả, hoàn toàn không hiểu kỹ xảo chiến đấu của người tu hành, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng thấp.
Sau khi chui vào trò chơi, chiến đấu tay đôi với tên trùm Nhân Hình Sư khó nhan này trong hai ngày, chết hơn trăm lần, cuối cùng càng đánh càng điêu luyện.
Lúc này, Lý Mộc Dương cũng đã có kinh nghiệm chiến đấu.
Nếu như chiến đấu với người khác thì khó mà nói kết quả, nhưng chiến đấu với Nhân Hình Sư này thì chắc chắn tất thắng.
Khi hắn nhìn thấy Nhân Hình Sư ngã xuống, Lý Mộc Dương thao túng Chuyển Luân lơ lửng trong không khí quay trở lại tay mình.
Bây giờ hắn đã có thể thành thạo điều khiển Chuyển Luân bằng ý niệm, khiến nó bay lượn như phi kiếm, vô cùng linh hoạt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận