Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 806: Quá nhiều sách cổ

Chương 806: Quá nhiều sách cổChương 806: Quá nhiều sách cổ
Tựa như một làn gió nhàn nhã thổi đền vào buổi chiều yên tĩnh, thổi bay những trang sách trong sân, tiếng lật loạt xoạt vô cùng êm tai.
Lý Mộc Dương ngơ ngẩn, nhìn sân nhỏ nồng nặc mùi sách trước mắt, khó có thể tưởng tượng đây là động phủ của Mặc tiên tử.
Trong ấn tượng của hắn, Mặc tiên tử là người thăng thắn, tính tình dũng mãnh với dáng vẻ “Lão nương ít đọc sách, không có văn hóa gì."
Trong động phủ của một người như thể lại chứa đầy sách và tràn ngập mùi sách?
Lý Mộc Dương bước vào, trong sân đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử.
",..Ổ? Giang Tiểu Ngư?"
"Ngươi thật sự hổi sinh? Vậy mà đã kích hoạt ấn ký bổn tiên tử để lại. " "Hắc... Thật là sống lâu đấy, không ngờ trên đời lại thật sự có người làm được chuyện quỷ dị cải tử hoàn sinh." "Nhưng nếu đã đến rồi, vậy vào trong đi thôi. Trong này có đồ vật ta để lại cho ngươi. "
Giọng nói của Mặc tiên tử vang lên, vân thẳng thắn và nhanh nhẹn như trước đây, giống như một nữ hiệp phóng khoáng sảng khoái.
Lý Mộc Dương nhìn thấy một cây bút lông bay bay lên từ trên kệ, lơ lửng trước mặt hắn, dường như đang dân đường cho hắn.
Bút lông bay về phía sau sân, Lý Mộc Dương đi theo đăng sau.
Giọng nói của Mặc tiên tử lại tiếp tục vang lên trong không khí.
"Sách trong viện này đều là bổn tiên tử đọc khi còn sống, tuy không có nhiều thuật pháp tu luyện, tất cả đều là mấy cuốn sách về y dược, bói toán, thiên tượng, mưu hèn kế bẩn... rất là tạp nham."
"Bổn tiên tử đã chết, nhưng những cuốn sách này để lại cho đời sau, có lẽ có thể giúp đỡ người hậu thế. "
"Ta nghĩ rằng thế giới vạn năm sau, người tu hành có thể khó đạt được cảnh giới như chúng ta bây giờ, đó sẽ là một thời kỳ mạt pháp với số người tu luyện suy tàn. Những cuốn sách linh tỉnh này càng phù hợp với người đời sau."
"Cho nên bổn tiên tử đã viết ra _ chúng. Nếu tiểu tử ngươi rảnh rỗi, có thể mang một phần bản sao ra ngoài và truyền bá cho mọi người."
“Ừm... Nếu như có người đến đây trước ngươi, lấy được truyền thừa của bổn tiên tử, các ngươi cũng có thể cùng nhau giao lưu." Mặc tiên tử tiếp tục nói, sách trong sân này đểu là tác phẩm thượng cổ mà Mặc tiên tử đã đọc trước đó. Nhưng đáng tiếc...
Sau khi Lý Mộc Dương dừng lại lật xem vài quyển sách, lắc đầu thở dài. Mặc tiên tử tuyệt đối không thể đoán được, vào thời đại mạt pháp, khi việc tu luyện khó khăn, các sinh linh trên vùng đất này đã khám phá ra một hệ thông tu luyện hoàn toàn mới, khiển số lượng người tu luyện ở các thể hệ sau tăng lên rât nhiều.
Mặc dù rất ít người tu hành trở thành cường giả, Tử Phủ cảnh lác đác không có bao nhiêu. Nhưng xét về tổng thể, số người tu luyện vượt xa thời kỳ thượng cổ.
Ngưỡng cửa tu hành ở thời đại này đã giảm xuống mức thấp nhất, chỉ cần có nguồn cung cấp linh thực, một con chó hoang ven đường cũng có thể tu luyện ra đạo hạnh thần thông.
Trong tình huống như vậy, người nhận được truyền thừa của Mặc tiên tử và sáng lập ra Huyết Liên Giáo trước kia cũng không đem những sách cổ trong bí cảnh này ra truyền bá thế gian.
Hẳn là hắn chỉ mang ra vài cuốn sách liên quan đến chính trị và tu luyện. Bởi vì ở thời đại này, đây là những cuốn sách duy nhất hắn có thể sử dụng.
Bút lông dẫn đường bay về phía trước, giống như một hướng dẫn viên du lịch tận tâm, không ngừng giới thiệu cho Lý Mộc Dương về những tác phẩm cổ xưa chứa đầy trong phòng này.
Lý Mộc Dương đi thăm, nhìn mà có chút than thở. Kiến thức sâu rộng như vậy... Ai có thể ngờ rằng vị Mặc tiên tử tính tình nóng nảy kia lại có học thức sâu rộng như vậy?
Rõ ràng nhìn từ bên ngoài, vị Mặc tiên tử thích dùng vũ lực hơn lời nói kia phải rời xa cái nơi đầy sách này mới đúng.
Đi theo sau bút lông, Lý Mộc Dương tham quan những tác phẩm do Mặc tiên tử để lại.
Đúng như Mặc tiên tử đã nói, hầu như đều là sách hôn tạp không liên quan gì đền tu luyện.
Hơn nữa trên mỗi quyển sách đều có ghi chú viết tay của riêng nàng. Không ngờ Mặc tiên tử tính tình nóng nảy lại có thể viết ra những nét chữ xinh đẹp nhẹ nhàng. Quả nhiên là không thể đánh giá người qua vẻ ngoài.
Lý Mộc Dương cảm thán trước vị Mặc tiên tử ngoài dự đoán này, đi theo sự dân dắt của nàng tiển sâu vào trong sân.
Đi qua những đình viện và phòng chãt đầy sách.
Cuối cùng, hắn đã đến một ao sen trống trải.
Khoảng sân này trông hơi trống trải vì không có cuốn sách nào được đặt ở đó.
Lý Mộc Dương tìm được một khe hở trong ao sen.
Dường như nơi đó đã từng có một đóa huyết liên to lớn, nhưng hiện tại nó đã biên mất.
Huyết liên thượng cổ đã từng lớn lên ở đây sao?
Người nhận truyền thừa lúc trước đi đến nơi này đã mang đi toàn bộ bảo vật của Mặc tiên tử.
Đồng thời cũng dùng thứ đó để tạo
nên cơ nghiệp Huyết Liên Giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận