Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 620: Thế giới bên ngoài quá nguy ...

Chương 620: Thế giới bên ngoài quá nguy ...Chương 620: Thế giới bên ngoài quá nguy ...
Ít nhiều cũng được tính là một nhân vật ở quê hương thành Cửu Nguyên, nhưng từ thành Cửu Nguyên vùng nông thôn hẻo lánh đi đến sơn môn của Luyện Ma Tông, Lý Đại Mục lập tức được thấy mở mang tầm mắt.
Đứng ở trong sơn môn Ma Tông cao lớn hùng vĩ này, với tư cách là người phàm, phu thê Lý Đại Mục càng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và hèn mọn...
Lý Mộc Dương nói với Lý Nguyệt Thiền ở bên cạnh: “Mấy ngày tới có thời gian, ngươi dân Nhị thúc Nhị thẩm đi dạo chơi thành Vân Tiêu.”
Thành Vân Tiêu xem như là thành trì lớn nhất dưới sự cai trị của Luyện Ma Tông, cũng giống như thủ đô theo một nghĩa nào đó, sự hùng vĩ và thịnh vượng của nó là điều hiển nhiên.
Bây giờ phu thê Lý Đại Mục đã đến sơn môn Luyện Ma Tông, cũng nên đi dạo tham quan một vòng ở thành Vân Tiêu bên ngoài núi.
Mặc dù loại công việc làm bạn dạo phổ với phụ mẫu này, trên lý thuyết hăn là do con trai Lý Mộc Dương đảm nhiệm.
Nhưng sau khi Lý Mộc Dương nói lời này, cho dù là phu thê Lý Đại Mục hay Lý Nguyệt Thiển đều không có ý kiến.
Thiếu nữ cười hì hì gật đầu, đưa tay hướng về phía Lý Mộc Dương đòi kinh phí.
Lý Mộc Dương liếc mắt, lấy ra một túi tiền từ trong nhân càn khôn ném cho Lý Nguyệt Thiền, bảo nàng tiêu tiết kiệm một chút.
Ngược lại là phu thê Lý Đại Mục liên tục từ chối, nói răng không nên quầy rầy việc tu luyện của hai huynh muội. Bọn họ chỉ cần ở trong tông môn là được, không cần phải đi dạo thành Vân Tiêu. Mặc dù nhỉ tử và dưỡng nữ đều trở nên quyền lực, nhưng vợ chồng Lý Đại Mục giản dị thuần phác lại không trở nên kiêu ngạo vì điều đó.
Đối mặt với nhi tử và dưỡng nữ đã là nhân vật lớn của Ma Tông, bọn họ càng thêm thận trọng.
Thấy phụ mẫu để tâm như vậy ngược lại khiên Lý Mộc Dương không hiểu sao cảm thấy khó chịu trong lòng.
Mặc dù không có quá nhiều tình cảm với hai người thân trên danh nghĩa này, nhưng nhìn thây Lý Đại Mục tóc mai đã bạc còn nói chuyện khúm núm cần thận với đứa con trai như hắn, trong lòng hắn không khỏi khó chịu.
Thở dài một hơi, Lý Mộc Dương ra lệnh cho hai thị nữ thiếp thân phục vụ hắn mầy ngày nay không được lơ là Nhị lão.
Mặc dù tuổi tác của phu thê Lý Đại Mục cũng chỉ mới bốn mươi, không tính là cao tuổi.
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, Lý Mộc Dương bí mật kéo muội muội trời cho Lý Nguyệt Thiền sang một bên, nhờ nàng thu xếp chuyện "di dân" đến bên ngoài càng sớm càng tốt.
Vốn dĩ Lý Mộc Dương không quan tâm lắm đến vợ chồng Lý Đại Mục, nhưng chuyến này trở về lại không cách nào bỏ qua hai vị phụ mẫu có cùng huyết thống này nữa.
Tình nghĩa của hai phụ mẫu này dành cho hắn quá sâu đậm, đến mức người xuyên không như Lý Mộc Dương cũng khó mà chịu được.
Cũng may đưa hai vợ chồng đến thế giới bên ngoài, ít nhất có thể an ổn dưỡng lão.
Về sau gửi nhiều chút vàng bạc bảo vật, đan dược, để bọn họ phú quý nửa đời sau... Đây là cực hạn mà Lý Mộc Dương có thể làm được.
Sau khi xử lý xong những việc này, Lý Mộc Dương lại đi lãnh vài cái trận kỳ, gan linh thú tươi và ma huyết rổi bắt đầu bề quan.
Vừa muốn bế quan chơi trò chơi, vừa phải bày trận để hóa giải nguyền rủa của Du Thần.
Lời nguyền của Du Thần vẫn còn bám trên người hắn, nếu không trừ bỏ, trong lòng Lý Mộc Dương khó chịu không yên.
Hơn nữa chuyến về quê thăm họ hàng lần này có thể nói là chân động lòng người.
Hiện tại thật vất vả trở về tông môn, Lý Mộc Dương quyết định bề quan, yên tâm chơi trò chơi, tuyệt đổi không ra ngoài.
Hắn đã lập ra nguyện vọng lớn lao, trừ khi hắn có thể tu luyện tới Thần Du Cảnh, nếu không sẽ không bước ra khỏi sơn môn Luyện Ma Tông nửa bước.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.
Lý Mộc Dương không muốn trải nghiệm việc bông dưng bị ma tu truy đuổi dọc đường lần thứ hai.
Lý Mộc Dương đóng chặt cửa phòng yên tĩnh, hít một hơi thật sâu, làm theo chỉ dẫn của hai thiếu nữ ở Phật Mẫu Tự kia, bố trí một trận pháp đơn giản ở giữa phòng, bắt đầu loại bỏ nguyền rủa trên người.
Khi trận pháp được điều khiển, trên người Lý Mộc Dương đang đứng ở trung tâm trận pháp bay ra từng luổng sát khí màu đen và biến mất trong không khí.
Cùng lúc đó, phía bên kia của biển Sương Mù, ở cực bắc của đại lục Thiên Nguyên, dưới một cây đại thụ che trời bên ngoài biên giới.
Lão nam nhân tóc trắng ngồi im dưới gốc cây bổ để mở hai mắt ra.
Hắn ta hơi kinh ngạc nhìn về phương xa, ánh mắt tựa như xuyên qua biển Sương Mù, nhìn về phía sơn môn Luyện Ma Tông.
+... Muốn giải trừ lời nguyền sao?”
Dưới gốc cây bồ để to lớn, trên mặt lão nam nhân tóc bạc lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại là hiện tại?"
Hắn nghiêng đầu suy tư một lúc, cảm ứng được sức mạnh nguyền rủa ở bên kia biển Sương Mù đã hoàn toàn biển mất, vẻ mặt có chút hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận