Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 219: Bước vào cuộc sống nội môn.

Chương 219: Bước vào cuộc sống nội môn.Chương 219: Bước vào cuộc sống nội môn.
Chương 219: Bước vào cuộc sống nội môn.
Lý Mộc Dương cầm túi tro cốt trong tay còn muốn nói gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, ngôi miếu tổ trước mặt đã trống rỗng, bậc thềm đá im lìm, chẳng thấy bóng người.
Cốc bà bà thần bí khôn lường, dường như ngay từ đầu đã không có mặt ở đây.
Nếu không phải còn cầm túi tro cốt trong tay, Lý Mộc Dương suýt nữa tưởng mình vừa nhìn thấy ảo giác.
"Bà lão chết tiệt này, ngày càng kỳ quái và ghê rợn “"
Bên trong phi thuyền, trong căn phòng đơn dành cho đệ tử nội môn, Lý Mộc Dương mở mắt ra.
Hắn khe giọng mắng chửi.
Cùng với sự phát triển của cốt truyện, Cốc bà bà trong thôn Hắc Vân ngày càng tà ác và ghê rợn.
Rõ ràng là trong hai giai đoạn trước, và trong trò chơi [Truyên Thuyết Tiên Kiếm], Cốc bà bà này đều là người có khuôn mặt hiền từ và hòa ái, vẫn luôn che giấu rất kĩ bản chất kinh dị của mình.
Nhưng sau khi cốt truyện thôn Hắc Vân bước vào giai đoạn thứ ba, bà lão ma quỷ này ngày càng kỳ quái và ghê rợn, hoàn toàn không thèm che giấu trước mặt Lý Mộc Dương.
Sự thay đổi của Cốc bà bà, cộng với việc bà ta đột nhiên muốn giết Ngô quản sự, và phản ứng của nhóm ma tu ngoại lai sau khi Ngô quản sự chết... Bầu không khí trong thôn Hắc Vân này dường như cũng đang lao nhanh về phía sụp đổ và biến dạng.
Có cảm giác rằng trò chơi Cỏ Dại Chết Chóc này sẽ có những diễn biến vượt quá tâm tưởng tượng ở giai đoạn sau.
May mắn thay, trò chơi này có bối cảnh thời đại cách đây vài nghìn năm, cho dù có diễn biến siêu khủng bố nào đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến Lý Mộc Dương sống ở vài nghìn năm sau.
Lý Mộc Dương thở dài một hơi, đứng dậy mở cửa và rời khỏi căn phòng nhỏ này.
Quan Tiểu Thuận ở bên cạnh cũng vừa mở cửa đi ra, thấy Lý Mộc Dương thì cười chào hỏi.
"Lý ca, buổi chiều tốt lành."
"Tốt."
Lý Mộc Dương gật đầu hờ hững, cùng Quan Tiểu Thuận đi ra ngoài.
Lúc này trên boong thuyền vang lên tiếng kêu gọi mọi người tập trung.
Phi thuyền khổng lồ bay qua dãy núi, mây mù lượn lờ bên cạnh họ.
Bến đò phi thuyền của tổng đàn Luyện Ma Tông dần hiện ra trước mắt mọi người.
Nhìn thấy sơn môn Luyện Ma Tông quen thuộc, Quan Tiểu Thuận vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng trở vê rồi."
Lý Mộc Dương cũng thở dài một hơi, gật đầu nhẹ nhàng: "Đúng vậy, cuối cùng cũng trở về rồi."
Chuyến đi đến thành Ma Kiếm mất đến năm tháng, cộng với thời gian di chuyển trên đường đi, đã trôi qua ròng rã nửa năm.
Tiếp theo trở về tông môn, Lý Mộc Dương sẽ đối mặt với quyền lợi mà tất cả các đệ tử ngoại môn đều ao ước.
Mang áo choàng trắng, được thăng chức vào nội môn.
Quy trình thăng tiến vào nội môn không phức tạp.
Rốt cuộc, nhóm ba người Lý Mộc Dương vào nội môn là do Yến trưởng lão đích thân chọn, không ai dám cản trở.
Sau khi ba người Lý Mộc Dương trở vê Luyện Ma Tông, họ đã đơn giản thu dọn hành lý của mình và bàn giao công việc ở ngoại môn cho quản sự, ngày hôm sau có người đến đón ba người lên núi.
"Lý ca, ngươi đoán cuộc sống trong nội môn sẽ như thế nào hả..."
Quan Tiểu Thuận có hơi căng thẳng nhìn xung quanh.
Lúc này ba người họ đang đứng trên một chiếc lá khổng lồ, chiếc lá này tỏa ra ánh sáng xanh nhạt bay lên cao, chở ba người họ bay lên núi.
Dãy núi ngoằn ngoèo nhấp nhô dưới chân ba người, đệ tử áo trắng điều khiển chiếc lá mỉm cười, nói.
"Nội môn khác với ngoại môn, ngày thường không có nhiều việc vặt phải làm."
"Mặc dù cũng có trách nhiệm riêng, nhưng chủ yếu vẫn là tu luyện."
"Ba vị không cần căng thẳng, sau khi vào nội môn, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Đệ tử nội môn dẫn đường này nở nụ cười hiền hậu, thái độ thân thiện.
Người này trông hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn dừng chân ở cảnh giới Trúc Cơ, thiên phú và tu vi ở nội môn chỉ thuộc loại bình thường.
Người dẫn đường này rất hòa nhã với ba tân binh trẻ tuổi được thăng tiến vào nội môn.
Ba người Lý Mộc Dương không gặp phải cảnh ngộ ma mới bắt nạt chèn ép ma cũ, họ đạp lên chiếc lá xanh chậm rãi bay lên cao, vượt qua biển mây, cuối cùng nhìn thấy những hòn đảo nổi lơ lửng trên biển mây.
Những thác nước đổ xuống tung tóe bọt nước trên biển mây, những đàn hạc trắng phau hót líu lo bay ngang trước mắt.
Từng cung điện, lầu các, bậc thang đá và sân vườn lát đá tô điểm cho những hòn đảo lơ lửng này.
Ngay cả Lý Mộc Dương, một kẻ xuyên không đã xem qua nhiều cảnh quay được tạo bởi công nghệ kỹ xảo điện ảnh, cũng bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt làm cho kinh ngạc, huống hồ gì Quan Tiểu Thuận và cô nàng nghĩa muội Lý Nguyệt Thiền.
"Đây là tổng đàn của Luyện Ma tông ư..."
Lý Nguyệt Thiên lẩm bẩm.
Cảnh tượng tráng lệ trước mắt đã khiến cả ba chấn động sâu sắc.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, nhóm ba người Lý Mộc Dương đã đến một trong những hòn đảo nổi lơ lửng hẻo lánh, theo quy định, họ đã nhận được thẻ bài thân phận và áo choàng trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận