Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 814: Miệng phun hương thơm

Chương 814: Miệng phun hương thơmChương 814: Miệng phun hương thơm
Khí tức tà ác lan tràn trong không khí khiển người ta dựng tóc gáy, cảm thây khó chịu.
Mà lúc này cô bé và Vô Danh tiên trưởng sắp bước vào hang ổ yêu ma này...
Trong mắt cô bé hiện lên một tia bất an.
Lý Mộc Dương liếc sang cô bé, hỏi: "Sơ sao?"
Là một cô bé tám tuổi, cho đến bây giờ Nhiếp Ngữ Băng mới thầy sợ đã là cực kỳ dũng cảm.
Cô bé do dự một lát rồi khẽ gật đầu. "cơ H
Nhiếp Ngữ Băng nhỏ giọng nói: "Nhưng mà sợ cũng không thể lùi bước. Con muốn đi vào cứu mẫu thân, hiện tại người có thể cứu nàng chỉ có con.” Ánh mắt cô bé vô cùng kiên quyết. Nhìn thấy tiểu nha đầu này nỗ lực vượt qua nôi sợ, Lý Mộc Dương giật mình.
Sau đó vỗ nhẹ đầu cô bé, nói: “Không có việc gì, có thể cứu ra được."
Chỉ cần là nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, hắn chắc chắn phải vượt qua. Một lần không được, có thể làm lần hai.
Lý Mộc Dương nhập vào trong cơ thể Họa Bì Yêu, trực tiếp bước vào kinh thành tràn ngập sương mù yêu khí. Trong cổng thành cao lớn đổ nát, xác chết chât đầy hai bên đường.
Có binh sĩ mặc áo giáp, có người phàm bị giầm đền mắu thịt be bét, cũng có rất nhiều quái vật vẻ ngoài dữ tợn.
Vào lúc xảy ra biến động, ở cổng thành này cũng nổ ra hôn loạn quy mô lớn và chiến tranh ác liệt.
Bây giờ trận chiến khốc liệt đã kết thúc, cổng thành chỉ còn lại một đồng đổ nát.
Lý Mộc Dương dẫn cô bé đi xuyên qua những thi thể này, đi qua hành lang tĩnh mịch, đến bên trong tường thành.
Cảnh tượng đập vào mắt là con đường tàn phá, tòa nhà đồ nát và sương mù yêu khí dày đặc khắp nơi. Kinh thành phổn hoa náo nhiệt khi xưa dường như ở một thể giới khác. Tựa như bọn họ đã đến nhầm chỗ, đây căn bản không phải là kinh thành mà càng giông như một chiến trường cổ xưa hoang tàn bị vứt bỏ. Sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, không thể nhìn rõ cảnh tượng cách đó mười mét.
Trong sương mù thỉnh thoảng truyền đền những
Lý Mộc Dương nhìn thi thể đầy đường và những đồng đổ nát thê lương, nheo mắt lại.
"Theo sau lưng ta."
Bây giờ trong kinh thành yên lặng, sinh linh tuyệt diệt, người sông hóa thành yêu quái, chỗ này đã hoàn toàn là nơi ở của yêu quái.
Đã quá giữa trưa, mặc dù có tu sĩ Huyền Kiểm Tông gây rồi và giải cứu một số người dân trong thành. - Nhưng tà thuật của hoàng đề vân được thi triển thành công, tất cả sinh linh trong thành đã bị biên thành quái vật. Từ giờ trở đi, mỗi bước đi về phía _ trước của Lý Mộc Dương đều có thể gặp phải những yêu quái quỷ dị đó... Phốc.
Sau lưng Lý Mộc Dương vang lên tiếng máu tươi băn tung tóe.
Hắn đột nhiên xoay người và nhìn thây hai con yêu quái xâu xí dẫn dẫn xuât hiện trên không trung.
Mà cô bé đi theo sau lưng Lý Mộc Dương đã đầu thân một nẻo.
Đầu của tiểu nha đầu lăn lộc cộc trên mặt đãt, đôi mặt trợn tròn nhìn lên bầu trời với vẻ không thể tin, dường như không ngờ răng cái chết của mình lại đến nhanh như vậy.
Hai yêu quái bay ra từ trên không, phát ra tiếng cười quái dị đắc ý khiêu khích Lý Mộc Dương. [Nhiếp Ngữ Băng đã tử vong, trò chơi thất bại]
Hình ảnh đồ họa bắn ra trong tầm mắt khiên Lý Mộc Dương che trán. "Bà mẹ nó..."
Hắn mở mắt ra, nhìn khoang thuyền trước mặt, bực bội mắng một câu. Vài ngày không vào trò chơi đánh quái, hắn đã quên mất quái vật trong kinh thành không có khí tức.
Loại yêu quái do hoàng đế dùng tà thuật tạo ra không có khí tức, tựa như không tổn tại trên thể gian.
Dù nguyên thần ly thể có khả năng cảm nhận rât mạnh, hắn cũng không thể nào phát hiện được sự hiện diện của những con quái vật này.
Mà bây giờ trong kinh thành có hàng trắm ngàn con yêu quái như vậy. Nghĩ tới tình huống này, Lý Mộc Dương thở dài.
"Nhiệm vụ chính tuyến lần này có vẻ khó khăn hơn tưởng tượng... "
Xông vào cung điện và cứu mẫu thân của Nhiếp Ngữ Băng ra.
Nói thì có vẻ dễ dàng, nhưng trên con đường vào hoàng cung này, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu lần yêu quái tập kích.
Những yêu quái này lặng yên không tiếng động, khó năm bắt, cho dù giác quan của Lý Mộc Dương có nhạy bén tới đâu cũng vô dụng đôi với chúng. Chỉ có thể dựa vào chơi lại để thử lỗi. Nghĩ đến cảnh tượng máu me đầu một nơi thân một nẻo của Nhiễp Ngữ Băng vừa rồi, Lý Mộc Dương đã có thể đoán trước tiêp theo hắn sẽ thât bại rất nhiều lần.
Im lặng thở dài, Lý Mộc Dương nhắm mắt lại, lần nữa tiến vào trò chơi. "Hy vọng có thể đi vào hoàng cung trước khi Yến Tiểu Như trở về. "
Một khi Yến Tiểu Như trở về, bọn họ sẽ thương lượng làm sao để sử dụng khôi lôi di thể của Mặc tiên tử tiền vào Luyện Ma Tông và cướp lây trái tim thần linh.
Chuyện này cực kỳ quan trọng, nhất định phải năm bắt thời cơ càng sớm càng tôt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận