Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 327: U Minh tiền bối.

Chương 327: U Minh tiền bối.Chương 327: U Minh tiền bối.
Chương 327: U Minh tiền bối.
Ánh mắt của nàng hiện rõ sự sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm Lý Mộc Dương mà mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
"Ngươi đang vu khống người khác!"
Yến trưởng lão tức giận mắng: “Ai thích ngươi? Lý Mộc Dương, ngươi điên rồi!"
Lý Mộc Dương không để ý đến sự tức giận của Yến trưởng lão, tự nói."Thật ra lúc đầu ta cũng cảm thấy mơ hồ, chỉ là không thể xác nhận được."
"Ta đã đọc một cuốn sách về một thứ tâm lý gọi là hiệu ứng cầu treo. Nó đại khái có nghĩa là nhịp tim của con người sẽ tăng tốc vào thời điểm khủng hoảng cận kề cái chết. Khi một người đàn ông và một người phụ nữ rơi vào tình huống như vậy, họ có thể lầm tưởng rằng cảm giác nhịp tim tăng tốc này là tình yêu và rồi sẽ yêu đối phương."
"Lúc ở trong bí cảnh Thành Ma Kiếm, ta mơ hồ nhận ra, nhưng ta không dám nghĩ tới."
"Dù sao lúc đó ta cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn thấp kém, địa vị trong Luyện Ma Tông chỉ bằng một con chó."
"Mà ngươi, một trưởng lão chấp pháp đức cao vọng trọng, không cùng một thế giới với ta."
"Hiệu ứng cầu treo sau khi nảy sinh có thể sẽ phai nhạt theo thời gian."
"Vì vậy, ta đã né tránh, vẫn luôn âm thầm quan sát."
"Sáu tháng trôi qua, đủ loại chuyện xảy ra, đặc biệt là chuyện phát sinh ở thành Thiên Giác, đã khiến ta xác nhận được."
Lý Mộc Dương nhẹ nhàng giải thích, nhìn thẳng vào Yến Tiểu Như một cách chân thành và nói: "Yến Tiểu Như, ngươi thích ta."
"Mặc dù ngươi không thừa nhận, thậm chí ngươi còn tránh né chuyện này, nhưng đúng là ngươi thích ta.
"Đây không phải là tình yêu giả tạo do hiệu ứng cầu treo gây ra, mà là cảm xúc dù đã trôi qua nửa năm vẫn chưa hề biến mất, ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn."
"Chính vì điều đó mà ta mới dám tỏ tình với ngươi vào lúc này."
Hắn nói: "Bây giờ trong lều này chỉ có ta và ngươi, ngoài ra không có ai khác, lời ngươi và ta nói, không có người khác nghe được.'
"Đã như vậy, tại sao còn phải trốn tránh, che đậy?”
"Ngươi là trưởng lão chấp pháp, sát phạt quyết đoán, mà lại nhát gan, trốn tránh như một đứa trẻ con ngây thơ vậy?”
Lý Mộc Dương nói câu này, Yến Tiểu Như nghe mà trợn mắt.
Nhưng nàng không còn tức giận nữa mà dần dần bình tĩnh lại.
"Ngươi nói ngươi xác nhận là ta thích ngươi... Được rồi! Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi xác nhận ta thích ngươi ở điểm nào? Bằng chứng của ngươi đâu?"
"Bởi vì ta ban thưởng cho ngươi nhẫn can khôn? Hay cất nhắc ngươi lên thành đệ tử nội môn? Hay là ta mang ngươi đi thành Thiên Giác?" Yến Tiểu Như với vẻ mặt lạnh lùng, ẩn ý rõ ràng là những thứ này không là gì cả, chỉ là do Lý Mộc Dương tự mình ảo tưởng tình cảm mà thôi.
Đối mặt với sự giằng co bướng bỉnh của nàng, khóe miệng Lý Mộc Dương cong lên một nụ cười bất lực.
"Yến trưởng lão ơi, Yến trưởng lão à..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thấy Yến Tiểu Như vẫn không chịu thừa nhận, Lý Mộc Dương thở dài.
Hắn thở dài: 'Là ngươi ép ta làm việc này."
Nói xong, Lý Mộc Dương lùi lại một bước, cúi đầu hành lễ trước Yến Tiểu Như, người đang rất cảnh giác.
Ngay lúc Yến Tiểu Như đang cảm thấy bối rối và khó hiểu thì Lý Mộc Dương cúi chào và cung kính kêu lên.
"Vãn bối Lý Mộc Dương, ra mắt U Minh tiền bối."
Lúc này, não bộ Yến Tiểu Như ngừng hoạt động.
Toàn thân nàng đông cứng tại chỗ, đôi má đỏ bừng vì xấu hổ.
Tuy nhiên, nàng vẫn ngồi ngơ ngác một chỗ, không nói được lời nào.
Ngay cả đôi mắt cũng trở nên trống rỗng và do đẫn, như thể hồn phách đã bay xa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thấy Yến Tiểu Như không có phản ứng, Lý Mộc Dương suy nghĩ một chút, lại hét lên.
"U Minh tiền bối..."
Tuy nhiên, lời nói của Lý Mộc Dương tựa như có một loại ma lực thân chú nào đó.
Yến Tiểu Như đang ngồi đờ đẫn trên ghế lập tức tỉnh lại.
"AI Đừng nói nữa, đừng nói nữal"
Yến Tiểu Như xấu hổ đỏ mặt, ôm chặt lấy đầu, vùi đầu vào đầu gối và không ngừng run rẩy, gân như khóc lên vì xấu hổ.
“Ngươi phát hiện ra từ khi nào?”
Nữ nhân kêu lên.
Nhìn thấy phản ứng dữ dội của nàng, Lý Mộc Dương gần như bật cười.
Nhưng xét đến việc nếu hắn cười lớn trong tình huống này, Yến Tiểu Như có thể sẽ đánh hắn đến chất.
Vì vậy Lý Mộc Dương miễn cưỡng nhịn cười, cố gắng thể hiện vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ đến chuyện bi thảm nhất trong đời mình, sau đó ổn định lại giọng điệu.
"Ừ... Kỳ thực ngay từ đầu ta đã nhìn ra."
Lý Mộc Dương nói với giọng chân thành: "Nhưng ta chưa bao giờ để lộ ra, bởi vì sau khi ta tiết lộ chuyện này, Yến trưởng lão có thể sẽ không bao giờ đến gặp ta nữa, thậm chí ngươi còn có thể đày ta đi xa vạn dặm, không thể quay lại Chấp Pháp Đường được nữa."
"Mà ta cũng chẳng thể mua những đồ ăn vặt mà ngươi thích được nữa." Giọng điệu của Lý Mộc Dương rất chân thành và bình tĩnh, không hề có chút giễu cot nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận