Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 566: Chỉ có huynh trưởng tốt nhất

Chương 566: Chỉ có huynh trưởng tốt nhấtChương 566: Chỉ có huynh trưởng tốt nhất
Ninh Uyển Nhi dẫn theo thị nữ đi cùng chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, nàng nhìn Lý Mộc Dương một cái thật sâu, cười nói: "Lần này ta bỏ ngươi mà đi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Lý Mộc Dương cười lắc đầu nói: "Nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ ta, tại sao ta phải trách ngươi? Nếu như ngươi lưu lại, vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, cho dù ta còn sông cũng sẽ cảm thầy lương tâm không yên."
Lý Mộc Dương nói rất chân thành. Tuy nhiên, loại tư duy lương thiện như vậy cực kỳ hiểm thây trong Ma Đạo, cũng rât khó để khiển các ma tu tin phục.
Trong Ma Đạo, không chiếm được lợi ích, chính là chịu thiệt thòi.
Ninh Uyển Nhi liếc nhìn Lý Mộc Dương một cái thật sâu, cười nói: "Ngươi không trách ta, nhưng trong lòng ta cảm thầy không thoải mái. " "Ta tự nhận chúng ta là bạn tốt, nhưng bây giờ gặp phải nguy hiểm, lại phải bỏ rơi bạn bè... "
Ninh Uyển Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, vô cùng nghiêm túc nói với Lý Mộc Dương.
"Bất kể lần này ngươi có thể sống sót hay không, tương lai ta cũng giúp ngươi làm một việc. "
"Nếu như ngươi chết, ngươi có thể để cho người thân, bạn bè của ngươi đến tìm ta, tương tự ta cũng có thể giúp bọn họ làm một chuyện."
Ninh Uyển Nhi trịnh trọng hứa hẹn sau đó trực tiếp tung người bay đi. Cũng không nghe Lý Mộc Dương trả lời. Trên boong phi thuyền, Lý Mộc Dương nhìn bóng dáng từng người nhà Ninh phủ chạy đi, lắc đấu.
"Tiểu nha đầu này..."
Thật nhiều trò.
Về việc Ninh Uyển Nhi một mình rời đi, hắn cũng không có nhiều suy nghĩ.
Suy cho cùng, mối quan hệ của hắn và Ninh Uyển Nhi quả thực chỉ ở mức bình thường.
Nguyên chủ có mối quan hệ liếm cẩu xúi quầy với Ninh Uyển Nhi, nhưng hẳn không có ý định kể thừa.
Ngược lại là muội muội trời cho Lý Nguyệt Thiển ở lại cùng với hắn, đưa mắt nhìn bóng dáng Ninh Uyển Nhi rời đi, ánh mắt có chút thât vọng. "Ca..." Thiếu nữ khẽ thở dài nói: "Ta còn tưởng răng Ninh tỷ tỷ sẽ ở lại. "
Trên đời này quả nhiên không có người tốt giống như huynh trưởng.
Ít nhất ở Luyện Ma Tông, chỉ có huynh trưởng mới có thể thật lòng tin tưởng.
Nhìn bằng hữu dứt khoát rời đi, Lý Nguyệt Thiền lặng lẽ thở dài.
Như trong dự đoán, nhưng vẫn không khỏi cảm thầy thất vọng.
Ninh Uyển Nhi rời đi cũng không ảnh hưởng gì tới Lý Mộc Dương.
Hắn thấy, Ninh Uyển Nhi vốn là vô tội bị cuồn vào tai họa, đã nên rời đi từ sớm.
Ngược lại muội muội trời cho Lý Nguyệt Thiển có chút thất vọng. Thiếu nữ cười cay đắng nói: “Mặc dù ta biết Ninh tỷ tỷ rời đi là đúng, ta cũng đồng ý với việc nàng rời đi. Nhưng nhìn nàng rời đi dứt khoát như vậy, trong lòng ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu.”
Lý Mộc Dương không thể nào hiểu được tâm tư của cô gái nhỏ.
Nhìn bầu trời đêm âm trầm, Lý Mộc Dương nói: “Chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ."
Mô hình phi thuyền nhỏ này được thiết lập trận pháp phòng ngự. Đây cũng là lý do phi thuyền bay nhanh như vậy nhưng trên boong thuyền lại không có gió mạnh.
Thấy tình huống hiện tại quá nghiêm trọng, đám người Lý Mộc Dương bắt đầu kiểm tra trận pháp trên phí thuyền, thay thế linh vật điều khiển trận pháp, cố gắng tăng cường sức phòng ngự của trận pháp.
Dì Tố thì tiến hành kiểm tra sửa chữa tổng thể toàn bộ phi thuyển.
Nàng muốn phi thuyền hoạt động với công suất lớn nhất và phát huy hiệu quả tổi đa của phi thuyền.
Bay với tốc độ nhanh như vậy liên tục trong thời gian dài sẽ tạo thành phụ tải cực lớn đối với phí thuyền, cũng gây ra hao tổn cho phi thuyển. Nhưng vào thời điểm nguy cấp này, cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Tuy chỉ phí để chế tạo chiếc phi thuyền nhỏ này rất đắt đỏ, nhưng dù sao cũng không băng mạng người.
Dì Tố bắt đầu kiểm tra sửa chữa phi thuyền, Lý Mộc Dương thì dân muội muội trời cho Lý Nguyệt Thiển về phòng mình.
Hai thị nữ đi cùng đã chuẩn bị thỏa đáng những thứ cần thiết.
Nhìn thấy Lý Mộc Dương dẫn muội muội đi vào, hai nha hoàn mỉm cười cúi đầu rời đi.
Lý Nguyệt Thiển có chút tò mò: “Ca, ngươi dân ta tới làm gì?”
Sau khi hai huynh muội thay linh vật nền tảng của trận pháp phòng ngự theo phân phó của dì Tổ, Lý Mộc Dương liền thần bí dân nàng đền đây. Bây giờ lại cho thị nữ lui ra.
Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh, chỉ còn lại hai huynh muội Lý Mộc Dương và Lý Nguyệt Thiền.
Lý Mộc Dương nhìn muội muội trời cho trước mặt, thở dài nói.
"Có một chuyện, thật ra khi ở thành Thiên Giác ta đã muôn hỏi ngươi, nhưng trước đó không cần thiết, cho nên ta cũng không hỏi." "Nhưng bây giờ trong tình huống nguy hiểm sống chết, ta cảm thầy đã đến lúc huynh muội chúng ta nên thăng thăn."
Vẻ mặt Lý Mộc Dương nghiêm túc, lời nói càng có ý vị sâu xa.
Lý Nguyệt Thiển hơi giật mình, trong lòng lập tức hiểu ra.
Vào thời điểm thành Thiên Giác náo loạn, nàng đã từng thể hiện ra năng lực bất phàm của bản thân.
Ninh tỷ tỷ và huynh trưởng đều biết chuyện này.
Nhưng sau đó, cho dù là Ninh tỷ tỷ hay huynh trưởng đều ăn ý“ quên” chuyện này, không ai nhắc đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận