Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 286: Ngươi giết ta đi

Chương 286: Ngươi giết ta điChương 286: Ngươi giết ta đi
Chương 286: Ngươi giết ta đi
Trước khi đi, hắn bước đến bên cạnh song sắt nhìn vào bên trong một chút.
Trong phòng giam tối tăm u ám, thân thể nữ nhân xui lơ giống như bị rút đi xương cốt, không có bất cứ điểm tựa nào mà nằm gục trên mặt đất.
Các lính canh kéo ả đi một cách thô bạo mà ả không có phản ứng gì cả.
Bộ dáng ngơ dại đần độn này, nào còn càn rỡ và kiêu ngạo như trước.
Tất cả những cai ngục bên cạnh đều mỉm cười, khen ngợi thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Mộc Dương, khiến thiếu cốc chủ Loạn Hồn Cốc cũng phải ngoan ngoãn.
Sự ngang ngược phách lối của ả ta, trong mấy ngày qua những cai ngục này đều thấy rõ ràng.
Lý Mộc Dương lắc đầu nói: "Vẫn chưa chết là được, các ngươi trông chừng ả, chỉ cần còn hơi thở thì không cần quan tâm."
Những ngày này hắn đại khái cũng đã thấy rõ.
Tuy không biết Luyện Ma Tông và Loạn Hồn Cốc đã trao đổi những gì, nhưng chắc chắn việc đàm phán đã đi vào bế tắc, vậy nên Yến Tiểu Như phái bọn đệ tử nội môn Lý Mộc Dương đi trừng trị thiếu cốc chủ Loạn Hồn Cốc một cách ác độc mà không làm hại đến tính mạng nàng.
Muốn dùng phương pháp này để gây áp lực cho Loạn Hồn Cốc, buộc lão cốc chủ phải phục tùng - ngươi không nhượng bộ một ngày, con gái của ngươi sẽ bị tra tấn bằng cực hình một ngày.
Không thể không nói, thủ đoạn tạo áp lực tàn nhẫn và bá đạo này quả thực rất ma đạo.
May mà thiếu cốc chủ Loạn Hồn Cốc cũng không phải người tốt lành gì, thậm chí còn ác hơn so với Luyện Ma Tông.
Lý Mộc Dương ác độc mà tra tấn ả ta, căn bản không có chút áp lực tâm lý nào.
Trước đó còn bị nữ nhân này khiêu khích đe dọa và nói lời ghê tởm, bây giờ vừa hay được xả giận.
Sau khi Lý Mộc Dương thẩm vấn xong, xoay người rời đi.
Nhưng trong phòng giam tối tăm sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt.
"Ngươi... Ngươi tên là gì?”
Chủ nhân của giọng nói đó, rõ ràng chính là nữ nhân đã bị Lý Mộc Dương tra tấn đến mức ngu dại, đại tiểu tiện bài tiết không kiềm chế được.
Lý Mộc Dương quay đầu nhìn lại, cười lạnh: "Làm sao? Ngươi còn muốn biết tên ta, quay về tìm cơ hội trả thù?"
Dù Luyện Ma Tông là một tông môn ma đạo, nhưng trong việc bảo vệ đệ tử và duy trì quyền lực của mình thì tuyệt đối không thể chê vào đâu được.
Logic của Ma Tông vẫn luôn là - Ta có thể giết người của ngươi, nhưng nếu ngươi dám giết người của ta, vậy ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Vị thiếu cốc chủ này chỉ giết chết quan lại của giáo phường ti nha môn Ma Tông ở thành Thiên Giác, địa vị của những quan lại đó trong Ma Tông cũng gần giống như cấp bậc quản sự ngoại môn, mà vị thiếu cốc chủ đã bị Ma Tông xử lý tới mức này. Nếu sau khi nàng ra ngoài dám trả thù bọn đệ tử nội môn Lý Mộc Dương này, với phong cách làm việc của Ma Tông, chắc chắn sẽ tiêu diệt cả nhà Loạn Hồn Cốc, chính là kiểu mà trứng gà trong cùng một giỏ đều sẽ bị rung chuyển.
Cho nên Lý Mộc Dương không sợ chút nào.
Hắn không thèm để ý đến nữ nhân điên sau lưng, trực tiếp rời đi.
Mà trong phòng giam u ám phía sau, thiếu cốc chủ Loạn Hồn Cốc khàn giọng nói với âm điệu lạnh lùng.
"Lý Mộc Dương... Ta nhớ được ngươi tên Lý Mộc Dương...
"Họ Lý! Ta sẽ nhớ kỹ nỗi nhục nhã hôm nay!"
Bước chân rời đi của Lý Mộc Dương hơi dừng lại, quay người nhìn phòng giam tối tăm.
Các cai ngục đi cùng do dự một chút: "Ừm... Lý đại nhân..."
Lý Mộc Dương cười nói: "Đột nhiên phát hiện thời gian vẫn còn sớm, nếu thiếu cốc chủ vẫn còn sức lực, vậy ta lại chơi đùa với ả."
"Kéo ả vào phòng thẩm vấn."
Lý Mộc Dương lấy ra dụng cụ tra tấn mượn của Ninh Uyển Nhi từ chiếc nhẫn càn khôn.
Trong phòng giam, ánh mắt nữ nhân lạnh lẽo.
"Ngươi có gan thì giết ta!"
Ả vẫn phách lối như cũ.
Nhưng cơ thể xụi lơ lại vô thức co rut về sau...
Một lúc lâu sau, Lý Mộc Dương đi tới phủ đệ nơi các đệ tử nội môn ở lại, đi vào phòng ăn.
Chỉ thấy phòng ăn vắng tanh, mọi người gân như đã rời đi, chỉ còn lại nghĩa muội Lý Nguyệt Thiên còn ở đó.
"Ca, hôm nay ngươi về muộn."
Lý Nguyệt Thiên tò mò nhìn huynh trưởng nhà mình rồi hỏi: "Ngươi gặp phải chuyện gì trì hoãn sao?"
Không nói những thứ khác, mỗi lần ăn cơm Lý Mộc Dương đều là người đầu tiên đến đúng giờ.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống mọi người đều đi xong hắn mới đến.
Lý Mộc Dương một bên gọi nha hoàn báo với phong bếp dọn đồ ăn lên, một bên thuận miệng kể lại chuyện trong nhà giam.
Sau khi nghe xong, Lý Nguyệt Thiền giật mình gật đầu.
"... Xem ra xương của vị thiếu cốc chủ này thực sự cứng, phải tra tấn hai lần mới hiểu được im miệng."
Lý Mộc Dương ngôi xếp bằng trước chiếc bàn nhỏ, nhìn bọn nha hoàn cung kính bưng phần ăn cho mình, trực tiếp cam đũa bắt đầu ăn.
"Đoán chừng ả vẫn chưa sợ đâu, chỉ là lần thứ hai bị tra tấn đến mức không còn sức để nói chuyện thôi."
"Lúc ta rời đi, ánh mắt của ả nhìn ta chăm chằm, có lẽ đang ghi hận ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận