Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử

Chương 412: Điểm yếu đó là gì?

Chương 412: Điểm yếu đó là gì?Chương 412: Điểm yếu đó là gì?
Chương 412: Điểm yếu đó là gì?
Một bóng đen phóng khoáng ngông nghênh xuất hiện trên ngọn đồi.
Cho dù toàn thân đen kịt, không có nét mặt ngũ quan, nhưng bóng đen này vẫn mang đến cho người ta cảm giác tự do thoải mái.
Nó cầm một thanh kiếm gãy trong tay và vung về phía Lý Mộc Dương.
Không phải là phương pháp chiến đấu của tu sĩ bình thường.
Bóng đen này giống kiếm khách trong những câu chuyện hơn, đích thân cầm một thanh kiếm gãy dậm chân lao đến.
Trong nháy mắt, không gian dưới chân hắn rút ngắn lại.
Bóng đen phóng ra một bước, đi thẳng tới Lý Mộc Dương cách đó mấy chục trượng.
Kiếm ý lạnh thấu xương lan tràn trong bí cảnh.
Lý Mộc Dương kinh hãi, lập tức vung kiếm ngăn cản, nhưng rất nhanh rơi vào thế yếu.
Sau vài hơi thở giao chiến, chiêu Kinh Hồng Kiếm Quyết của Lý Mộc Dương bị phá, thanh kiếm gãy không bị trói buộc đâm vào ngực Lý Mộc Dương.
[Ngươi đã tử vong, trò chơi thất bại]
".. Không hợp thói thường!"
Lần này thậm chí không cần hỏi Tiểu Dã Thảo, Lý Mộc Dương đã nhận ra bóng đen trước mặt là ai.
Trong giai đoạn thứ tư của "Cỏ Dại Chết Chóc”, Bạch Mục Trần, kiếm khách đơn độc đã từng kết hành đồng hành cùng hai người Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo nửa năm!
"Bạch Mục Trần thế mà chết dưới Lưu Ly Tiên Kiếm?"
Trong nhã gian của quán rượu, Lý Mộc Dương mở mắt ra và ý thức được sự thật này.
Vào lúc này, hắn hơi sửng sốt.
Trong giai đoạn bốn của "Cỏ Dai Chết Chóc”, các nhiệm vụ dài hàng ngày có vẻ hơi đơn điệu.
Rất nhiều cốt truyện hàng ngày đều trôi qua nhanh chóng, không cách nào trải nghiệm chỉ tiết trong đó.
Nhưng vẫn có một số nhân vật, hoặc một số việc mà Lý Mộc Dương trong game vẫn còn nhớ rõ ràng.
Ví dụ như tiệc sinh nhật của Long Quân cực kỳ xa hoa, người tiêu phu trong núi giận dữ giết thần, và kiếm khách Bạch Mục Trần cầm kiếm thiên nhai, thoải mái không bị trói buộc...
Vị kiếm khách đơn độc Bạch Mục Trần này, một người cầm kiếm hành tẩu thiên nhai, thích rượu ngon, tự do, phóng khoáng không bị gò bó, thứ mong cầu cả đời chỉ có kiếm đạo.
Ở trong trò chơi, hắn ta đồng hành cùng Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo nửa năm.
Hắn ta từng cùng Lý Mộc Dương uống rượu dưới ánh trăng, cười nói rằng nguyện vọng đời này của hắn ta là chết dưới tuyệt thế tiên kiếm, như vậy mới không uống công cả đời theo đuổi kiếm đạo mà không mong cầu gì khác.
Cuối cùng dưới một gốc cây tùng, hắn tạm biệt Lý Mộc Dương và Tiểu Dã Thảo, nói muốn đi Bắc Hải trong truyên thuyết để tìm chim đại bàng. Hai bên từ biệt nhau, lại không bao giờ gặp nữa.
Tiểu Dã Thảo đánh giá về người này.
"Mặc dù là người phàm, không có chút tu vi nào, lại có thể dùng kiếm nhập đạo, siêu thoát phàm tục, có lẽ tương lai thật sự có thể trở thành kiếm tiên độc nhất vô nhị trên thế gian..."
Không ngờ tên này không thể trở thành Kiếm Tiên.
Ngược lại là đạt được tâm nguyện ấp ủ từ lâu, chết dưới tiên kiếm...
Nhớ lại từng chỉ tiết trong trò chơi, Lý Mộc Dương im lặng thở dài, trong lúc nhất thời cũng không biết nên buồn thay cho người nọ, hay nên cảm thấy vui mừng.
Hai phút sau, Lý Mộc Dương bình ổn lại cảm xúc, lần nữa tiến vào trò chơi.
Đi tới trước mặt Tiểu Dã Thảo.
Khi thuyên nhỏ xuôi theo dòng trôi xuống ở hẻm núi, Lý Mộc Dương nói: "Vị kiếm khách áo trắng Bạch Mục Trần lúc trước, muội nói kiếm của hắn có điểm yếu chí mạng."
"Điểm yếu đó là gì?"
Lý Mộc Dương mở miệng hỏi thăm.
Tiểu Dã Thảo kinh ngạc chớp mắt: "Đại ca ca, sao hôm nay huynh đột nhiên quan tâm đến một số chuyện kỳ quái...'
Lý Mộc Dương thở dài nói: "Trước tiên nói cho ta biết nhược điểm của kiếm khách áo trắng kia đi."
Thời gian không còn nhiều, Lý Mộc Dương không có ý định lãng phí thời gian lần lượt chơi lại để làm quen với kiếm pháp của kiếm khách áo trắng.
Trực tiếp đến tìm Tiểu Dã Thảo để lấy đáp án.
Ai bảo Tiểu Dã Thảo vừa hay biết được điểm yếu của kiếm khách áo trắng chứ...
Trên thuyền nhỏ, nữ tử một tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn Lý Mộc Dương, lắc đầu.
"Đại ca ca, hôm nay huynh kỳ kỳ quái quái...
Nữ tử nói xong, tiện tay tháo chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, bắt đầu nhẹ nhàng khoa tay trước mặt Lý Mộc Dương.
"Kiếm thế của Bạch Mục Trần, tự nhiên mà thành, không câu nệ chiêu thức kiếm quyết, đây là điểm mạnh nhất của hắn, nhưng cũng là nhược điểm lớn nhất."
"Trước mắt hắn vẫn chưa thành đạo, tuy rằng kiếm thế tự nhiên mà thành, nhưng vẫn có rất nhiều dấu vết để lần theo. Nếu gặp phải kẻ địch có cảnh giới cao hơn mình, kiếm thế của hắn sẽ bị phá giải trong nháy mắt."
"Nếu ta chiến đấu với hắn, thậm chí có thể dự đoán chính xác mọi con đường mà hắn sẽ xuất kiếm..."
Tiểu Dã Thảo cười, tay cầm hai chiếc trâm gỗ, đứng trước mặt Lý Mộc Dương khoa tay.
"Nếu ngươi đâm hắn như vậy, hắn nhất định sẽ vung kiếm ngăn cản như thế này, trong lúc ngăn cản, kiếm phong sẽ chém sang trái, dùng tấn công thay phòng thủ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận